Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 722: Võ Vương, Mong Ngươi Tự Trọng

.



Chương 722: Võ Vương, Mong Ngươi Tự Trọng
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đây là việc riêng của Ngụy quốc các ngươi, người ngoài như ta không tham dự.”
Tiêu Vũ nhấn mạnh thân phận người ngoài của mình, nàng cũng không muốn làm nhi tức phụ cho Ngụy gia. Các Hoàng tử của Ngụy Đế đều có lòng lo sự nghiệp. Bản thân nàng không muốn làm Nữ hoàng nên đương nhiên cũng không muốn ở lại đây làm Vương phi gì.
Xảy ra chuyện như vậy, bãi săn đã không còn an toàn nữa, Ngụy Đế quyết định về Ngụy đô ngay trong đêm.
Tiêu Vũ không ngồi xe ngựa mà cưỡi Đặc Năng Lạp đi theo sau đội ngũ.
Võ Vương tiến tới, vô cùng nhiệt tình nói: “Tiêu Công chúa, ngươi giỏi giang như vậy, ta thật sự rất thích những người như ngươi, không biết ngươi có hứng thú...”
Thẩm Hàn Thu cau mày nhìn lại: “Võ Vương, mong ngươi tự trọng.”
Ngụy Ngọc Lâm kia đến gần Công chúa thì cũng thôi, dù sao thì hai người họ cũng có hôn ước. Nhưng Võ Vương này... trước đó vẫn còn lấy lòng Lệ Phi nương nương thế mà bây giờ đã chuyển hướng quay qua nịnh bợ Công chúa. Hắn ta nghĩ người Đại Ninh họ đều dễ bị bắt nạt đến thế sao?
Võ Vương gãi đầu: “Ý của ta là Công chúa có hứng thú luận bàn với ta một chút hay không? Ta rất thích và tán thưởng những người có võ công cao siêu.”
“Thẩm thống lĩnh, thật ra ta cũng rất thích ngươi.”
Khóe môi của Tiêu Vũ giật giật, có lẽ cái thích này của Võ Vương khác với những gì họ đang nghĩ.
Thẩm Hàn Thu cũng lập tức tỉnh táo lại. Dường như hắn ta phải cố gắng xây dựng tâm lý cho mình một phen, để bản thân không cần so đo với kẻ đần như Võ Vương.
Nhưng Tiêu Vũ lại nói: “Thật ra công phu của ta cũng bình thường thôi, khó mà đến được những nơi thanh nhã. Vẫn là Võ Vương ngươi oai phong hơn.”
Lúc Ngụy Ngọc Lâm tới vừa khéo nghe thấy Tiêu Vũ đang khen ngợi Võ Vương.
Hắn nhìn về phía Võ Vương nói: “Nếu Đại ca muốn so tài võ nghệ, ta sẵn lòng theo hầu.”
Võ Vương nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, đáp lại luôn: “Ngươi á? Tuy thân pháp của ngươi cũng khá đấy, thế nhưng vẫn yếu quá, ngươi không được.”
Tiêu Vũ suýt chút nữa bật cười thành tiếng khi nghe thấy Võ Vương dùng ba chữ “ngươi không được” để hình dung Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy... liệu có cảm thấy thất bại lắm không? Mặc dù Võ Vương từng được mở mang tầm mắt về thủ đoạn của Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng lúc ấy, Ngụy Ngọc Lâm vẫn náu mình.
Chưa đến lúc mấu chốt, chắc chắn Ngụy Ngọc Lâm sẽ không lật toàn bộ các lá bài tẩy của mình lên.
Đương nhiên, bây giờ chưa phải lúc mấu chốt.
Nhưng hắn thấy Võ Vương cứ bám lấy Tiêu Vũ, hắn lại không nhịn được muốn ra mặt thay nàng, để Võ Vương đừng để ý đến Tiêu Vũ như vậy nữa.
Sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm hơi tối lại: “Đại ca, có được hay không phải thử một chút mới biết được.”
Tiêu Vũ: “...” Chậc.
Xin lỗi, nàng nên suy nghĩ trong sáng, không nên suy nghĩ linh tinh.
Thế nhưng, trước khi nàng trở thành lính đặc chủng là những tháng ngày lăn lộn với đủ hạng người, đúng là khi ấy nàng có tiếp thu mấy thứ tư tưởng thô bỉ, không được trong sáng cho lắm.
Điển hình là việc đầu óc tưởng tượng thái quá kiểu này.
Suy cho cùng cũng không giống với những chiến sĩ căn chính miêu hồng*.
(*Căn chính miêu hồng: chỉ những người là con cháu của Đảng viên, bộ đội, người làm cách mạng,...).
Đây là nhược điểm của nàng, nàng buộc phải thừa nhận.
Nhưng Tiêu Vũ không phải người chỉ có khuyết điểm. Nàng có chỗ thiếu sót nhưng cũng có ưu điểm.
Điển hình như việc tại sao không gian trong tay nàng luôn làm lạnh*? Thật ra không phải do nàng xui xẻo mà là vì nàng muốn cứu chiến hữu của mình.
(*Chỉ việc không gian thăng cấp, do lúc trước nữ 9 có nói dùng nhiều vì mục đích gì thì không gian sẽ thăng cấp theo hướng đó. Làm lạnh là một khái niệm trong game, sau khi người chơi sử dụng kỹ năng sẽ mất một khoảng thời gian trước khi có thể tiếp tục sử dụng kỹ năng đó.)
Người trong thiên hạ chẳng có ai là hoàn hảo cả.
Ngay cả Tiêu Vũ cũng không phải là người hoàn hảo mười phân vẹn mười... Cho dù viết ra những trải nghiệm của Tiêu Vũ cũng đủ để trở thành một quyển sách mà nhân vật trung tâm là nữ chính.
Nhưng cứ coi như là vậy thì nàng vẫn có rất nhiều khuyết điểm.
Làm người phải biết chấp nhận khuyết điểm của mình và của người khác, như vậy thế giới này mới trở nên tươi đẹp được.
Chỉ cần con người có bản chất tốt, những khuyết điểm đó cũng không dính tới việc phạm pháp làm rối loạn kỉ cương, không dính tới việc thiếu đạo đức, cũng sẽ không làm hại đến người khác… Vậy tại sao lại không thể khoan dung thêm một chút?
Giống như Tiêu Vũ vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận