Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 741: Thông Báo Tuyển Giảng Sư

.



Chương 741: Thông Báo Tuyển Giảng Sư
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn bản thân. Mặc rất đẹp mà, là một bộ y phục màu xám... chất vải rất mềm mại, tuy rằng chất lượng không phải hàng đầu, nhưng cũng rất thoải mái đấy chứ!
“Còn nữa, trên người ngươi không dùng hương mà lại có một mùi thối nhàn nhạt. Nói đi, bao lâu không tắm rửa rồi, Công chúa nhà ai có thể không tắm rửa chứ?” Tiểu ca áo lam hỏi ngược lại.
Sắc mặt Tiêu Vũ biến thành màu đen.
Là phòng của nàng bị dính mùi cá quế thối kia, vì vậy đồ vật trong phòng cũng mang theo một chút mùi.
Nàng sốt ruột ra ngoài nên tiện tay lấy một bộ y phục mặc, không ngờ rằng bên trên có mùi.
Nhưng vào lúc này.
Có người nhìn thấy Tiêu Vũ: “Tiêu Công chúa, sao ngươi lại ở đây!”
Tiêu Vũ nhìn về phía người tới, đây chẳng phải là tên Phúc Vương kia sao?
Tiêu Vũ nói: “Ta ra ngoài uống trà.”
“Tâm trạng của ngươi không tốt ra ngoài giải sầu hả? Không sao đâu, bọn ta hiểu cả mà.” Phúc Vương tiếp tục nói.
Tiêu Vũ đã hoàn toàn bó tay rồi, Phúc Vương vừa nói như vậy, nàng càng giống như một người đau lòng.
“Cái gì! Người này thật sự là Công chúa!”
“Nhất định là vậy rồi, đó chính là Phúc Vương, chúng ta đã gặp Phúc Vương từ trước rồi!”
Dù sao tên Phúc Vương này suốt ngày lảng vảng ở bên ngoài, cũng không làm chuyện gì đứng đắn, trêu mèo chọc chó, khiến người ta rất ghét bỏ.
Quá phiền hà người khác nên cũng bị người ta nhớ kỹ.
Đã có lời nói xác thực của Phúc Vương, thân phận của Tiêu Vũ đã được chứng minh.
“Thật sự là Tiêu Công chúa...”
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vũ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng con người Tiêu Vũ có một ưu điểm, đó chính là cực kỳ giỏi giao tiếp: “Bây giờ đã biết rồi chứ! Ta chính là Công chúa”
Hơn nữa Tiêu Vũ còn tự tin một cách khó hiểu.
Lúc này nàng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều tràn ngập sùng bái và tin tưởng ngưỡng mộ.
Nàng cũng dùng ánh mắt như nhìn tín đồ của Truyền Tiêu giáo mà nhìn lại.
Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Vũ... cũng thay đổi.
Giống như nhìn một kẻ đần.
Trong lòng bọn họ còn nói thầm, có phải đầu óc của vị Công chúa Đại Ninh này có chút vấn đề không?
Hay là bị Thái tử điện hạ vứt bỏ nên bị kích thích rồi?
Tiêu Vũ nào biết trong lòng những người này đã diễn ra những gì.
Lúc này nàng tiếp tục nói: “Các ngươi nhớ cho kỹ, bổn Công chúa không ở nhà đau lòng rơi lệ! Những chuyện mà các ngươi nói, ngoại trừ phần về Vũ Văn Thành thật sự là sự thật, còn lại... đều không tồn tại!”
Mọi người vội vàng nói: “Đúng, đúng, đúng, Công chúa nói rất đúng!”
“Bọn ta nhớ kỹ rồi!”
Nói thì nói vậy, nhưng e rằng sâu trong lòng bọn họ lại cảm thấy tiểu ca áo lam vừa rồi nói đúng, vì vậy Tiêu Vũ mới giấu đầu lòi đuôi, cố ý nhấn mạnh chuyện này.
Phúc Vương nói: “Gặp nhau chính là duyên, không biết Tiêu Công chúa có hứng thú uống một ly nhỏ với ta không?”
Tiêu Vũ không thích tên Phúc Vương này lắm, vì vậy nàng nói thẳng: “Không được.”
“Haiz, Tiêu Công chúa, ngươi cứ không nể mặt ta như vậy sao?”
Tiêu Vũ quan sát Phúc Vương một chút, nói từng chữ một: “Trồng... chuối...”
Không đợi Tiêu Vũ nói xong, Phúc Vương vỗ đầu một cái: “Ôi chao! Ta quên mang cây quạt ra ngoài rồi, đi đi đi, bây giờ chúng ta hồi phủ!”
Nói xong Phúc Vương lập tức mang theo thuộc hạ của mình, vội vã bỏ đi.
Khả năng quan sát của tiểu ca áo lam vẫn rất nhạy bén: “Chẳng phải cây quạt kia đang ở trên tay hắn ta sao?”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì càng tán thưởng tiểu ca áo lam này hơn.
Mặc dù vừa rồi tiểu ca áo lam này có chút ăn nói bừa bãi, bịa đặt về nàng.
Nhưng Tiêu Vũ là một người yêu tài.
Chỉ dựa vào việc người này có tài khoác lác, Tiêu Vũ đã muốn nhét người này vào dưới trướng của mình rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức nhìn về phía tiểu ca áo lam: “Vị tiểu ca này, ngươi có thể tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện hay không?”
Tiểu ca áo lam đề phòng nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, không phải là người muốn trả thù ta đấy chứ? Nếu ta nói sai, người phê bình ta là được rồi... Tiểu nhân xin lỗi người.”
Tiêu Vũ nói: “Ta không có ý đó, là ta muốn tìm công việc cho ngươi.”
“Ta cảm thấy tài ăn nói của ngươi cực kỳ tốt, vừa hay ta cũng đang cần dùng người.” Tiêu Vũ bổ sung.
Nàng cảm thấy mình cần mấy giảng sư.
Bởi vì rất nhiều chuyện, nàng tự đi du thuyết* quá tốn nước miếng.
(*Đi các nơi nói cho người khác nghe theo mình.)

Bạn cần đăng nhập để bình luận