Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 955: Một Nhà Bốn Người

.



Chương 955: Một Nhà Bốn Người
Thừa tướng không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, mẫu thân của hai hài tử này là ai?”
Ngụy Đế nói với vẻ bí hiểm: “Sau này nhà ngươi sẽ biết.”
Thừa tướng lẩm bẩm: “Dù sao cũng không phải là Tiêu Công chúa.”
Sau khi tan triều.
Ngụy Đế phấn khởi nói: “Mau, mau đưa ta đến Ninh Nam xem.”
Ngụy Đế biết Ngụy Ngọc Lâm có thần khí như túi Càn Khôn Lưỡng Cực, thế nhưng ông ấy chưa bao giờ dùng đến nó.
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu, lập tức dẫn Ngụy Đế tới Ninh Nam.
Ngụy Đế vừa đến Ninh Nam, đã bị cảnh vật trước mắt làm cho khiếp sợ.
Đây... đây thật sự là vùng đất hoang vắng như trong thư viết sao? Đây rõ ràng là chốn bồng lai tiên cảnh, hoa thơm chim hót.
Ngụy Đế không kịp thưởng thức cảnh đẹp, bây giờ ông ấy đang nóng lòng muốn đi gặp tôn tử và tôn nữ của mình.
Ngụy Ngọc Lâm dẫn Ngụy Đế đi tìm Tiêu Vũ.
“A Vũ, phụ hoàng đến rồi. Phụ hoàng muốn gặp bọn nhỏ một chút...” Ngụy Ngọc Lâm hỏi ý kiến của Tiêu Vũ.
Đương nhiên Tiêu Vũ không có ý kiến gì.
Có ai không mong hài tử của mình có gia gia làm Hoàng đế cơ chứ?
Mặc dù... bản thân Tiêu Vũ cũng không để ý đến việc có ngôi vị Hoàng đế hay không gì đó. Bởi vì nếu như Tiêu Vũ muốn, nàng hoàn toàn có thể tự mình làm Nữ hoàng.
Thế nhưng trước đó, Ngụy Đế và Tiêu Vũ cũng có thể xem là bạn vong niên, trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Tiêu Vũ cảm thấy Ngụy Đế này rất chăm lo cho việc nước.
Đương nhiên, trước đó cũng chính Ngụy Đế này đối xử với Ngụy Ngọc Lâm không được tốt cho lắm, còn đưa Ngụy Ngọc Lâm đến Đại Ninh làm con tin.
Thế nhưng phụ tử nhà người ta cũng đã hòa giải rồi.
Tiêu Vũ cũng không nhất thiết phải bám lấy chuyện này không tha, đúng không?
Tiêu Vũ vẫn còn đang trong thời gian ở cữ, không tiện đi gặp Ngụy Đế.
Thế nhưng nàng gật đầu, đồng ý để người ta ôm hài tử đi ra ngoài.
Hài tử vẫn còn quá nhỏ, thế nên Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đã nhất trí quyết định không để hài tử truyền tống qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực. Người lớn dịch chuyển không có phản ứng khó chịu gì, thế nhưng hài tử vẫn còn quá nhỏ cứ thận trọng khi dùng chức năng dịch chuyển này thì hơn.
Bây giờ, hiếm khi Ngụy Đế buông xuống cái giá của bậc đế vương, đích thân đến thăm hai hài tử.
Ngụy Đế nhìn hai cục bột kia, thích không chịu được.
Dáng vẻ của hai hài tử này vô cùng tốt.
Vừa nhìn đã thấy cực kỳ thông minh.
Ngụy Đế hỏi: “Hài tử đã được đặt tên chưa?”
Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Đặt rồi, đứa lớn tên là Ngụy Cửu An, đứa nhỏ tên là Tiêu Yến Nhiên.”
Ngụy Đế gật đầu, khen: “Tên rất hay.”
“Là tên do cữu cữu của hài tử đặt.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Ngụy Đế gật đầu, hỏi tiếp: “Thế nhũ danh thì sao?”
Ngụy Ngọc Lâm ho nhẹ một tiếng, đáp: “Nhũ danh cũng có rồi, một đứa là Đại Đặc, một đứa là Tiểu Đặc.”
Không cần nghĩ cũng biết, nhũ danh của hài tử là do ai đặt.
Trong gia tộc chữ Đặc, với sự kiên trì của Tiêu Vũ lại có thêm hai viên đại tướng.
Đương nhiên... Ngụy Ngọc Lâm vẫn thấy khá hài lòng với hai cái nhũ danh này, vì dù sao thì Tiêu Vũ cũng không đặt mấy cái tên như Đặc Năng Lạp cho hài tử.
Ngụy Đế không hiểu lắm về hai cái nhũ danh này, ông ấy cảm thấy khó hiểu, thế nhưng vẫn quyết định tôn trọng suy nghĩ của người trẻ tuổi: “Đại Đặc, Tiểu Đặc...”
Sau khi thăm hài tử xong, Vạn Hổ chịu trách nhiệm dẫn Ngụy Đế đi tham quan một vòng quanh Ninh Nam.
Đây là lệnh của Tiêu Vũ.
Khách quý đến, tham quan Ninh Nam một vòng cũng là một loại nghi thức.
Nhớ lúc ban đầu, dù là người bị bán hàng đa cấp dụ đến hay người tự nguyện đến, ai cũng muốn du lịch một vòng quanh Ninh Nam.
Sau chuyến du lịch này, mọi người đều có những hiểu biết sơ bộ về Ninh Nam, não cũng được tẩy xong, lập tức đồng ý ở lại Ninh Nam xây dựng một Ninh Nam mỹ lệ.
Thế nhưng đó đều là những chuyện lúc trước.
Bây giờ Ninh Nam này... đã không còn cần mọi người phải ra ngoài bán hàng đa cấp dao động lòng người nữa rồi.
Bách tính Đại Ninh đều biết, Ninh Nam nơi phát triển và giàu có nhất Đại Ninh.
Ai ai cũng muốn tới đây.
Ngụy Đế ngồi ở trên xe ngựa, nhìn phong cảnh của Ninh Nam, kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.
Tầng tầng lớp lớp thảo nguyên lớn nối thành một vùng rộng lớn, trên thảo nguyên có nước sông róc rách chảy qua. Theo địa thế lên xuống chập trùng, thảo nguyên mênh mông kéo dài đến tận chân trời vô tận.
Trên thảo nguyên dê bò thành đàn.
Không chỉ có thảo nguyên mà còn có diện tích lớn đồng ruộng phì nhiêu, màu mỡ.
Cảnh tượng này, quả thực chính là bản kế hoạch trong mơ của Ngụy Đế.
Không, dù có nằm mơ ông ấy cũng chẳng thể mơ đến điều này.
Nếu Ngụy quốc của ông ấy có thể phát triển thành như vậy, cho dù ông ấy có chết cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận