Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 257: Các Vị Vất Vả Rồi

.



Chương 257: Các Vị Vất Vả Rồi
Người lưu đày nhiều như vậy, trong đó không thiếu hạng người ác đến cùng cực thật sự muốn quy phục Công chúa, nhưng Công chúa có để ý tới những người đó sao? Công chúa vốn dĩ không cho những người đó cơ hội!
Cũng giống như đám người Kim Sơn trại này. Không có một con chim tốt! Đương nhiên Công chúa sẽ không nhân từ nương tay.
Trình Vận Chi và Quách Bình cùng nhau chờ ở cửa thành, chờ đám người Tiêu Vũ trở về.
Tiêu Vũ nói: “Tiểu Lâm Tử, ngươi phụ trách đếm thử xem có bao nhiêu người, bàn giao với bọn họ một chút. Cho dù là viết giấy ghi nợ cũng phải ghi cho rõ ràng, sau này ta còn muốn đòi nợ nữa!”
“Vâng!” Tiểu Lâm Tử thấy Tiêu Vũ giao chuyện quan trọng như vậy cho mình thì vô cùng nghiêm túc.
“Tạ cô nương, cả mấy vị hảo hán này nữa, Thái thú bọn ta muốn gặp các ngươi.” Trình Vận Chi chắp tay nói.
Tiêu Vũ vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ đến việc nếu mình đối phó với người của Kim Sơn trại, có thể còn phải cần đến Chương Ngọc Bạch.
Hơn nữa phiền toái là chính mình gây ra, nàng cũng không thể thật sự đứng nhìn người Kim Sơn trại kia dẫn đạo tặc khắp nơi vào thành được. Đến lúc đó người gặp tai ương chính là bách tính bình thường!
Cho nên Tiêu Vũ nói ngay: “Đi trước dẫn đường!”
Thấy Tiêu Vũ dứt khoát nhanh nhẹn như vậy, Trình Vận Chi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đến nơi, Chương Ngọc Bạch ngồi sẵn ở đó, trên bàn bày một bàn đồ ăn ngon.
Chương Ngọc Bạch đứng dậy nghênh đón: “Các vị vất vả rồi, ngồi xuống vừa ăn vừa nói đi.”
Mọi người đi qua đi lại một vòng cũng đói bụng. Trên đường đi, tuy Công chúa có đưa mấy đồ uống kỳ quái cho bọn họ uống giúp bọn họ nâng cao tinh thần, lại ăn thứ gì đó gọi là mì tôm sống, nhưng vẫn cảm thấy trong bụng trống rỗng.
Khi người ta đói sẽ nhớ tới đồ ăn ngon nhất mình từng ăn trước đây. Ví dụ như Hắc Phong muốn ăn bún ốc. Nhưng ở đây không có bún ốc, chỉ có chân giò, gà quay, vịt quay.
Tiêu Vũ cũng đói bụng, nếu Chương Ngọc Bạch đã mở miệng, đương nhiên nàng sẽ không khách sáo, hơi vén đấu lạp bắt đầu ăn.
Chương Ngọc Bạch muốn nhìn bộ dạng của Tiêu Vũ. Hắn ta cố gắng nhìn vào trong... nhưng nhìn như vậy vốn dĩ không thể thấy rõ được, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ.
Sở dĩ mơ hồ là vì Tiêu Vũ đã đội một cái tất chân lên đầu. Nàng cũng muốn dùng mặt nạ trùm đầu, rõ ràng càng hợp lý hơn một chút. Nhưng mà Dự quận này rất ẩm ướt, mặt nạ trùm đầu cũng không thông khí bằng tất chân này.
Tiêu Vũ ăn rất vui vẻ.
Rốt cuộc Chương Ngọc Bạch không nhịn được mở miệng: “Các vị tráng sĩ, ta biết lai lịch của các ngươi nhất định không tầm thường, ngay cả Kim Sơn trại như vậy mà các ngươi cũng có thể đối phó, quả là anh hùng!”
Hắc Phong được tâng bốc như vậy, có chút lâng lâng. Nhưng rất nhanh hắn ta đã tỉnh táo lại, dù hắn ta có làm anh hùng thì cũng là anh hùng của Công chúa!
Tiêu Vũ lập tức cảnh giác. Chương Ngọc Bạch đang định tâng bốc mình lên rồi giết mình sao?
“Chương Thái thú, ngươi mời bọn ta ăn cơm, bọn ta rất cảm kích, ngươi có lời gì cứ nói thẳng đi!” Tiêu Vũ thả đùi gà trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
Chương Ngọc Bạch rùng mình. Có vẻ cô nương này không dễ đối phó.
Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói: “Ta chỉ cảm kích việc các ngươi làm cho bách tính Dự quận.”
Tiêu Vũ nhìn Chương Ngọc Bạch, tiếp tục hỏi: “Thật sự không có chuyện gì khác?”
“Con người ta không thích quanh co lòng vòng, nếu ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu không có… vậy sau này cũng đừng nói nữa, nói ta cũng sẽ không nghe.”
Nàng phải biết mục đích Chương Ngọc Bạch mời bữa cơm này rồi mới quyết định có muốn ăn hay không.
Chương Ngọc Bạch suy nghĩ một chút rồi buông ly rượu đang định mời trong tay xuống, ngẩng đầu nói: “Nếu tất cả mọi người đều là người thẳng thắn, vậy thì ta sẽ đi thẳng vào vấn đề!”
“Chuyện Kim Sơn trại lần này các ngươi làm rất tốt, nhưng chắc chắn Kim Sơn trại sẽ không từ bỏ ý đồ, muốn tiến công Dự quận.” Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói.
Hắc Phong nghe vậy thì nói: “Không phải các ngươi muốn đổ chuyện Kim Sơn trại tiến công Dự quận này cho bọn ta chứ? Nếu không phải chính ngươi dán bố cáo treo giải thưởng kia thì bọn ta mới không bắt chó đi cày xen vào việc của người khác đâu!”
Chương Ngọc Bạch vội vàng nói: “Vị huynh đệ này, bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, ta không có ý này.”
“Ý ta là bây giờ là lúc Dự quận bọn ta cần dùng người, ta muốn mời các ngươi ở lại Dự quận. Trong thủ quân của bọn ta vẫn còn chỗ trống, các ngươi chỉ cần đến nhận, sau này ta sẽ báo lên triều đình cho các ngươi chức quan chính thức.” Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận