Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 630: Trẫm Như Vậy Là Thất Bại Rồi Sao

.



Chương 630: Trẫm Như Vậy Là Thất Bại Rồi Sao
Trước kia hắn ta từng trung thành với Thái tử, trung thành với Thái tử phi, trung thành với Công chúa. Nhưng nói thế nào, lòng trung thành này tuyệt đối không có với Vũ Văn Phong.
Sở dĩ hôm nay hắn ta đứng ra, chẳng qua là giúp Công chúa theo dõi Vũ Văn Phong mà thôi.
Giọng của Thẩm Hàn Thu từ bên ngoài truyền vào: “Bệ hạ.”
“Vào đi.”
Thẩm Hàn Thu chậm rãi bước vào.
Khi Phúc Quý nhìn thấy Thẩm Hàn Thu thì thấy rùng mình, hắn ta vẫn hơi sợ Thẩm Hàn Thu, trước kia khi hắn ta mật báo cho Công chúa, từng đối mặt với Thẩm Hàn Thu.
Nếu như để Thẩm Hàn Thu phát hiện ra mưu tính của mình, có thể mình không còn đường sống nữa rồi.
Thẩm Hàn Thu cũng liếc nhìn Phúc Quý. Lúc này Thẩm Hàn Thu nào có không hiểu? Người này quá nửa cũng là người của Công chúa. Thế là Thẩm Hàn Thu cười cười với Quý Phúc.
Bởi vì bình thường Thẩm Hàn Thu vẫn luôn nghiêm túc, cũng không biết cách cười, nụ cười khi nãy lại mang theo vài phần khách sáo, nên cho người ta có cảm giác hơi cứng nhắc, cứ như vậy mà rơi vào trong mắt Quý Phúc, khiến sống lưng của hắn ta phát lạnh.
Thẩm Hàn Thu nhìn mình làm gì? Mình có nên nghĩ cách giúp Công chúa giải quyết tên này không? Nhưng tên Thẩm Hàn Thu này không dễ đối phó như vậy... mình có được không? Phúc Quý còn đang đắn đo.
Thẩm Hàn Thu đã mở miệng: “Bệ hạ, thần đã làm theo lời dặn của bệ hạ, tập hợp các đại thần vào một chỗ, mong bệ hạ đi về đại điện.”
Vũ Văn Phong gật đầu, ông ta nặng nề bước đi. Đi được vài bước, Vũ Văn Phong bỗng dừng chân, quay đầu lại nhìn hai người đi theo mình: “Các ngươi nói xem, trẫm như vậy là thất bại rồi sao?”
Phúc Quý lập tức nịnh nọt: “Bệ hạ chỉ là tạm thời thất thế, giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt.”
Vũ Văn Phong lên triều, ông ta nhìn các triều thần gộp lại cũng không đủ tam tỉnh lục bộ của mình. Lần đầu tiên ông ta phát hiện trước kia mình ngu ngốc biết bao.
Lúc này các triều thần đứng đây cũng hiểu, những người bị lưu đày trước kia nào phải lưu đày? Rõ ràng là đi ăn máng khác mà!
Những người còn lại như bọn họ mới là ngu ngốc. Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ đều là kẻ ngốc.
Ví dụ như Triệu Tuyền đứng đừng các triều thần, ông ấy là cây đinh ngầm mà đêm đó Tiêu Vũ ẩn giấu ở đây.
Tiêu Vũ có người ở đây, đương nhiên ở trên triều đình Tiêu Dục cũng có người thuộc về mình.
Đó là chuyện khi xưa Tiêu Dục còn làm Thái tử rồi. Nay đã đến lúc quan trọng, Tiêu Dục cũng sử dụng một số người.
Hiện nay trên triều có tổng cộng 59 người, trong đó có 18 người là người của Tiêu Vũ và Tiêu Dục.
Còn 41 người... trong đó có 6 người qua lại thân thiết với Ngụy Ngọc Lâm.
Còn lại 35 người đều là những người không còn đường lui, không thể không đi đến cuối cùng Vũ Văn Phong. Những người này đều là người tùy tùng thân cận khi Vũ Văn Phong mưu phản.
Tất nhiên, tùy tùng thân cận của Vũ Văn Phong không chỉ có từng này, nhưng một số người ở trên triều đình đã bị chèn ép rời đi, cộng thêm một số người thực sự bị Vũ Văn Phong đẩy đi lưu đày...
Đối với những người khi xưa đi theo Vũ Văn Phong mưu phản thì Tiêu Vũ cũng không khách sáo, hiện nay bọn họ đang ở Ninh Nam chăn lợn rồi.
Vũ Văn Phong mở miệng nói: “Đang lúc triều đình gặp nguy, chúng ái khánh có đồng ý theo trẫm chuyển về Bắc?”
Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu, bệ hạ đang định chạy trốn. Nhưng lúc này không chạy cũng không còn cách khác, thế là mọi người nói: “Thần sẵn lòng, dù sống hay chết đều đi theo bệ hạ!”
Vũ Văn Phong vẫn rất hài lòng, sau khi nghe những lời này thì nói: “Vậy mong chúng ái khanh hãy về thu xếp hành lí, sau đó cùng nhau xuất phát là được.”
Vũ Văn Phong bắt đầu căn dặn Phúc Quý đi sắp xếp xe ngựa.
Vũ Văn Phong còn tìm Thẩm Hàn Thu: “Hàn Thu, hôm nay ta tìm ngươi là có một việc muốn giao cho ngươi.”
Thẩm Hàn Thu nhìn Vũ Văn Phong, nói: “Mời bệ hạ nói.”
“Chúng ta rời đi vội vã nên đương nhiên không thể mang tất cả đồ đạc đi theo, ví dụ như trạch viện, hoàng cung...” Vũ Văn Phong tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu hỏi: “Vậy ý của bệ hạ là?”
“Mong Thẩm Thống lĩnh chuẩn bị đủ số lượng dầu trẩu, đợi sau khi bọn ta rời đi thì phỏng hỏa thiêu rụi hoàng cung!” Vũ Văn Phong trầm giọng nói.
Nói đến đây, vẻ mặt Vũ Văn Phong có hơi dữ tợn: “Bọn chúng còn muốn lấy lại hoàng cung? Không thể nào!”
“Thứ trẫm không có được thì người khác cũng đừng hòng có được!” Vũ Văn Phong cười lạnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận