Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 814: Điều Hòa Trung Tâm

.



Chương 814: Điều Hòa Trung Tâm
“Ta qua lại với Trân Châu kia là vì ta nghe nói bệnh tim của Trân Châu kia tái phát, ta sợ người ta bị chọc tức mà chết. Nàng ta cũng không phải người xấu, từng giúp rất nhiều tỷ muội bị phu gia bắt nạt. Nếu có chuyện gì không may xảy ra với nàng ta, vậy chẳng phải ta sẽ thành kẻ ác sao?” Tiêu Vũ giải thích.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Tiêu Vũ giải thích với mình, hắn nhìn về phía Tiêu Vũ, hỏi một cách nghiêm túc: “A Vũ, nàng phải nói thật, nàng không có một chút cảm giác nào với ta sao?”
Tiêu Vũ rất muốn phủ nhận ngay lập tức.
Thế nhưng còn chưa kịp nói gì, Tiêu Vũ đã ậm ờ nói: “Ôi chao, mặt trời hôm nay to nhỉ?”
Hành động của Tiêu Vũ chẳng khác nào một tra nữ chính hiệu.
Không chủ động, không từ chối, không phủ nhận nhưng nếu muốn nói là thừa nhận? Cũng không có.
Thế nhưng Ngụy Ngọc Lâm cũng thấy hài lòng rồi.
Cũng như Tiêu Vũ, hắn ngửa đầu, nhìn vầng thái dương trên bầu trời, cảm khái: “Mặt trời to thật.”
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm thoáng nhìn về phía Tiêu Vũ qua khóe mắt.
Gương mặt của thiếu nữ tắm trong ánh hoàng hôn.
Nửa gương mặt được ánh hoàng hôn chiếu sáng, khiến nó ửng hồng một cách tự nhiên.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm chỉ mong thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm thêm chút nữa, có như vậy hắn mới có thể sóng vai đứng bên Tiêu Vũ dưới ánh hoàng hôn như thế này.
“Đi thôi, quay lại gặp Trân Châu kia thôi.” Ngụy Ngọc Lâm biết hai người không bàn chuyện làm ăn buôn bán, Tiêu Vũ cũng đã kiên trì giải thích, tâm trạng của hắn cũng đã ổn định hơn.
Tiêu Vũ nghe được vậy lập tức nâng cao cảnh giác: “Ngươi gặp Trân Châu làm gì?”
“Ngươi cứ về nhà trước đi.” Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười, đáp: “Được, ta về nhà trước.”
Lúc Ngụy Ngọc Lâm dẫn Ngụy Lục về hành quán, hắn hỏi: “Ngụy Lục, ngươi nói xem hôm nay A Vũ nói chuyện với ta, nàng bảo ta về trước... liệu có phải là, A Vũ nàng...”
Ngụy Lục không đành lòng vạch trần nhưng hắn ta cũng lo Ngụy Ngọc Lâm rơi xuống quá sâu cho nên đành phải nói: “Công tử, cái đó, hình như Tiêu Công chúa coi tất cả mọi người như người nhà.”
“Lúc trước nàng cũng từng nói với thuộc hạ rằng, đó là nhà thuộc hạ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó...” Ngụy Lục nói nhỏ.
Cũng may là thời cổ đại không có điều hòa trung tâm, bởi vì cổ nhân không có kiến thức, tư tưởng cũng bị hạn chế.
Nếu không, chắc chắn lúc này chủ tớ hai người sẽ lập tức nghĩ đến điều hòa trung tâm*.
(*Ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ người đồng thời tỏa ra sự ấm áp và yêu thương với hai hoặc nhiều người khác giới, giống như điều hòa trung tâm thổi gió nóng tới tất cả mọi người.)
Tiêu Vũ đối xử với Ngụy Ngọc Lâm khá tốt, thế nhưng Tiêu Vũ đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt, đó chẳng phải là điều hòa trung tâm sao?
Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng nói một câu: “Lục Tử.”
Ngụy Lục không rõ ra sao nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Hắn ta chỉ nghe Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng nói: “Ngươi không nói gì, không ai coi ngươi là người câm đâu.”
Mọi mặt của Ngụy Lục đều tốt, chẳng qua là hắn ta quá thông mình, cho nên có rất nhiều khi làm ra những chuyện không hợp ý của Ngụy Ngọc Lâm.
Cũng vì hắn ta là một người thông minh nên mỗi một lời hắn ta nói ra, Ngụy Ngọc Lâm đều lắng nghe một cách nghiêm túc.
Những lời tương tự nếu đổi sang thành Thiết Sơn nói, dù có không hợp ý hắn đến mấy nhưng cứ nghĩ tới chuyện Thiết Sơn là một kẻ ngốc, Ngụy Ngọc Lâm cũng có thể tha thứ cho hắn ta.
Đây cũng là lý do dù cho trí thông minh của Ngụy Lục cao hơn so với Thiết Sơn rất nhiều nhưng cũng chẳng được Ngụy Ngọc Lâm ưu ái hơn so với Thiết Sơn được bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ coi là ngang hàng với Thiết Sơn.
Cái đó người ta gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tiễn được Ngụy Ngọc Lâm đi xong, Tiêu Vũ lập tức trở về tìm Trân Châu và Tô Lệ Nương.
Hai người đã bắt đầu nâng cốc, uống rượu, nói chuyện vui vẻ.
Người này nếu đẹp có thể sẽ khiến cho người ta ganh tỵ, thế nhưng nếu có thể đẹp được như Tô Lệ Nương thì sẽ khiến người ta không ganh tỵ nữa, dù sao thì ngay cả nữ nhân cũng sẽ thích.
Trân Châu vừa thấy Tiêu Vũ lập tức nói: “Ta còn tưởng rằng Công chúa đi luôn cơ đấy.”
“Các bằng hữu đều đang ở đây, ta đi chẳng phải là không có nghĩa khí gì sao?” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Trân Châu nghe nàng nói vậy, không nhịn được bật cười: “Không ngờ Công chúa ngươi lại là người thú vị như vậy. Khí phách này của ngươi khiến người ta khâm phục.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận