Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 872: Một Cộng Một Cũng Không Nhất Định Bằng Hai

.



Chương 872: Một Cộng Một Cũng Không Nhất Định Bằng Hai
Tiêu Vũ đánh giá Phong Hải chủ: “Ngươi đừng nói với ta ngươi là học sinh tiểu học!”
Nếu không thì sao lại không biết định lý toán học dễ như này?
“Cho dù ngươi không biết cái này, vậy một với một là một, bài vè phép nhân, mà ngươi cũng không biết sao?
“Ta còn nói một cộng một bằng mấy, ngươi còn rất mơ hồ!”
Tiêu Vũ nhìn Phong Hải chủ, rất khó mà hiểu.
Phong Hải chủ lúng túng: “Việc đó… nói ra có thể ngươi không tin, môn toán của ta không ra sao hết, phải ứng đầu tiên không nghĩ đến mặt đó.”
Vậy nên khi một người học dốt và một người học giỏi nói chuyện, là không thể thảo luận chuyện băng tuyết với côn trùng mùa hè, ông nói gà bà nói vịt.
“Trước khi ta xuyên không thì ta hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, làm lập trình viên.” Phong Hải chủ nói tiếp.
Tiêu Vũ nói: “Lời này của ngươi khiến người khác rất khó tin tưởng, ta nghi ngờ một cách hợp lí rằng đến bằng cấp mầm non ngươi cũng không có.”
Phong Hải chủ bất lực nói: “Ta thực sự học đại học, nhưng bởi vì môn toán không tốt nên không học trường tốt gì. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc thường ngày của ta… hơn nữa có lẽ là ngươi không biết, công thức số học mà lập trình viên bọn ta thường dùng không giống với những thứ thường thấy.”
“Một cộng một cũng không nhất định bằng hai…”
Lời này là thật, trong thế giới của lập trình viên, quả thực một cộng một có khả năng bằng mười.
Tiêu Vũ thấy Phong Hải chủ nghiêm trang nói, không có vẻ giả vờ.
Hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng.
Nàng mặc kệ Phong Hải chủ có phải đồ ngốc hay không!
Chỉ cần là đồng hương là được.
Thế là Tiêu Vũ nói: “Đồng hương gặp đồng hương.”
Trong đôi mắt hồ ly của Phong Hải chủ tràn ngập ý cười: “Nước mắt chảy lưng tròng.”
Nói xong Phong Hải chủ đưa tay ra.
Tiêu Vũ cũng đưa tay ra.
Hai người bắt tay nhau một cách trịnh trọng.
Xa xa, cách một đống lửa.
Thiết Sơn nhịn không được mà nói: “Nắm tay rồi! Nắm tay rồi! Điện hạ, nếu như việc này cũng có thể nhịn thì có việc gì không thể nhịn!”
“Ngài nhịn được, Thiết Sơn ta đây không nhịn được!” Thiết Sơn nói xong bỗng nhiên đứng lên.
“Công chúa điện hạ!” Thiết Sơn gân giọng gào lên.
Tiêu Vũ nhìn qua.
Sau khi Thiết Sơn hét xong, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, hắn ta há miệng nói luôn: “Điện hạ nhà ta nhớ người rồi!”
Tiêu Vũ lúng túng.
Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Ngươi thực sự có hôn ước với Thái tử kia à!”
“Ngươi là người hiện đại, lẽ nào thực sự chấp nhận việc ép duyên?” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Cách một ngọn lửa, Tiêu Vũ nhìn thấy ánh mắt trong veo tĩnh lặng của Ngụy Ngọc Lâm nhìn qua.
Bàn tay đang nắm lấy tay Phong Hải chủ buông ra, sau đó Tiêu Vũ nói: “Chúng ta về rồi nói.”
Sau khi Tiêu Vũ quay về, nàng ngồi bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm.
Vẻ mặt Thiết Sơn tò mò: “Công chúa, vừa nãy hai người nói gì thế?”
Hắn ta tỏ ra không phải bản thân tò mò, lời này là hỏi thay chủ tử nhà mình.
Phong Hải chủ nói: “Đương nhiên là nói chuyện tình cảm!”
“A Vũ, sau này chúng ta phải qua lại thường xuyên mới được!” Phong Hải chủ cười híp mắt.
Tiêu Vũ nói: “Đúng là nên qua lại nhiều hơn.”
Phong Hải chủ nói: “Phải biết rằng ta là người hiểu ngươi nhất trên thế giới này!”
“Sau khi có ngươi, ta không còn cô đơn như vậy nữa.” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ suy nghĩ, ý của Phong Hải chủ là gặp người quen nơi đất khách, hai người ở thời không khác không còn cô đơn như vậy nữa, Tiêu Vũ bày tỏ đúng là như vậy.
Thế nên nàng cũng không phản bác lại lời của Phong Hải chủ.
Thiết Sơn chỉ cảm thấy cỏ xanh trên đầu công tử nhà mình đã cao bằng một người rồi!
Vậy mà công tử không hề có ý định cắt cỏ!
Điều này khiến cho Thiết Sơn có một cảm giác Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp.
Thiết Sơn vội vàng nhét một món đồ vào tay Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, đây là món quà mà trước kia Thái tử điện hạ nhà ta chuẩn bị cho người, người xem thử có thích không?”
Tiêu Vũ cầm lấy xem một cái.
Là một cây trâm cài đầu, nhìn có vẻ được khắc thủ công.
Ngụy Ngọc Lâm liếc Thiết Sơn một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Đây đúng là quà hắn làm cho Tiêu Vũ, những vẫn chưa làm xong, đã bị Thiết Sơn cầm đi tặng cho người ta rồi.
Phong Hải chủ ở bên cạnh liếc một cái: “Trâm cài đầu hoa cúc à…”
Tiêu Vũ bị Phong Hải chủ nói như vậy, vẻ mặt có hơi kì lạ.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Không thích sao?”
Tiêu Vũ vội nói: “Thích.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận