Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 119: Không Cái Nồi Nào Có Thể May Mắn Thoát Khỏi

.



Chương 119: Không Cái Nồi Nào Có Thể May Mắn Thoát Khỏi
Tiêu Vũ đã chạy khỏi Đại quận. Nàng như một trận gió mạnh, những nơi nàng đi qua không còn một ngọn cỏ.
Lúc này Thái thú Đại quận Triệu Thanh Phong đang ăn tiệc, chỉ còn chờ bệ hạ nhận được cống phẩm phong thưởng cho ông ta.
Tâm trạng của Triệu Thanh Phong rất không tồi: “Người đâu! Tiếp tục tấu nhạc!”
“Đại nhân... ta hầu hạ ngài uống rượu.”
“Đại nhân, tối hôm nay đến chỗ ta ngủ được không? Ta vừa đổi một cái giường tùng hương.”
Tiêu Vũ nằm trên nóc phòng nhìn trong chốc lát, sau khi biết rõ tên này không phải loại gì tốt lành thì bắt đầu hành động.
Trước tiên phải tới nơi quan trọng. Phủ khố, thư phòng, phòng ngủ chủ nhân, cùng với ngăn ngầm trong phòng ngủ chủ nhân đều bị Tiêu Vũ lục lọi sạch sẽ. Sau đó chính là mấy thiếp thất của Triệu Thanh Phong.
Sau khi Tiêu Vũ vào phòng, mặc kệ có tác dụng hay không đều nhét vào trong không gian.
Đi đến lúc cuối cùng, Tiêu Vũ nhớ tới cái giường tùng hương gì đó mà thiếp thất kia nói, ánh mắt rơi vào trên giường bạt bộ* thể tích khổng lồ. Tay của nàng ấn lên giường, dùng một chút tinh thần lực, toàn bộ giường đều bị Tiêu Vũ bỏ vào trong không gian!
(*Loại giường khung có mái che và vách ngăn, có thể đặt một số đồ lặt vặt hai bên, giống như một căn phòng nhỏ, đặt trên một bệ gỗ, phải bước một bước mới có thể lên giường nên được đặt lên là bạt bộ - cất bước)
Vật có thể tích lớn thế này thật ra có hơi tốn tinh thần lực, nhưng bây giờ Tiêu Vũ không suy xét tới những điều này, cạo lông cừu vẫn phải triệt để một chút. Lúc này Tiêu Vũ đã có chút hối hận không mang giường của Vũ Văn Phong đi. Một đường vơ vét hoàn tất.
Lúc này đã có nha hoàn phát hiện có gì đó không bình thường: “Không xong rồi! Giường trong phủ biến mất rồi!”
Tiếp theo chính là toàn bộ Thái thú phủ người ngã ngựa đổ. Tất cả mọi người tập trung lại đây xem, sao cái giường này có thể biến mất được?
Về phần Tiêu Vũ, sau khi mang đi cả mấy cái giường đã bắt đầu khâu mà nàng thích nhất, đó chính là dọn phòng ăn.
Tiêu Vũ vừa dùng sức đã rút nồi sắt ra. Về phần những thứ khác trong phòng bếp, không một thứ nào may mắn thoát khỏi.
Củi cũng không cần phải nói, cả đũa Tiêu Vũ cũng cầm đi. Đũa mà người khác đã dùng qua, đương nhiên nàng không muốn dùng. Nhưng dù gì cũng là gỗ, làm củi đốt cũng rất tốt!
Không chừa lại cho kẻ địch một cây kim một sợi chỉ là mục tiêu hành động lần này của Tiêu Vũ.
Có điều nàng cũng biết bản thân vơ vét hết Thái thú phủ cũng không thể hoàn toàn lục soát sạch sẽ mọi thứ. Những gia đình này đều có thôn trang điền sản ruộng đất cửa hàng mặt tiền. Ví dụ như thôn trang điền sản ruộng đất cửa hàng mặt tiền, những thứ đó không thể lấy đi. Cũng đâu thể bới sạch đất được đúng không? Khoan đã, vì sao không thể bới sạch đất?
Đột nhiên Tiêu Vũ nghĩ tới, nếu nàng nhớ không nhầm, nơi nàng bị lưu đày là đất hoang nhỉ? Nếu có thể bới một chút đất qua, đến lúc đó có thể trồng hoa màu hay không?
Nhưng nếu bới đất, không gian của nàng vẫn đủ lớn. Tiêu Vũ có cảm giác có lẽ tương lai không gian của nàng còn có thể lên cấp, đến lúc đó nàng cung sẽ lên cấp thành Tiêu Bát Bì* chân chính.
Bây giờ vẫn nên thu vàng bạc châu báu kho lương thực trước đi.
(*Biến tấu từ Chu Bái Bì, một ác bá chuyên bóc lột người khác trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của Cao Ngọc Bá.)
Sau khi đi qua Thái thú phủ, Tiêu Vũ lại tới kho lương thực. Nàng cảm thấy theo bản tính của đám tham quan sâu mọt này, cho dù thật sự gặp họa, bọn chúng cũng sẽ không lấy lương thực cứu trợ thiên tai mà bán lương thực này với giá cao hơn. Còn không bằng để nàng lấy đi.
Tiêu Vũ rời khỏi Đại quận lại quay trở lại Thượng Cốc quận, sau đó chính là Nghiệp Thành.
Chờ lúc Tiêu Vũ trở lại Quảng Dương quận thì người đã mệt đến không muốn động đậy.
Nàng chọn một chỗ không có ai tiến vào không gian.
Sau khi ngủ một giấc thỏa thuê, thể lực của Tiêu Vũ đã khôi phục rất nhiều.
Nàng ra khỏi không gian, đi dạo trong Quảng Dương quận. Lúc này Tiêu Vũ rất có cảm giác tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị*. Nàng chậm rãi đi trên đường.
(*Cuộc sống nhàn rỗi phóng khoáng chưa chắc phải tới nơi rừng núi hoang vu mới có thể cảm nhận được, cuộc sống ẩn dật cấp bậc cao hơn là ở trong đô thị phồn hoa, tại tâm linh tịnh thổ chỉ lo thân mình tìm được một phần bình yên.)
Đúng lúc này Tiêu Vũ đi tới bảng thông báo trong thành, lúc này bên trên đã dán bố cáo.
“Treo thưởng số tiền lớn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận