Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 449: Nếu Không Thì Cho Mượn Năm Lượng Bạc Nữa Đi

.



Chương 449: Nếu Không Thì Cho Mượn Năm Lượng Bạc Nữa Đi
Ngụy Ngọc Lâm lại nhìn Tiêu Vũ: “Muốn tiền thì không có, nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì lên xe.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì đẩy hai người ra, đi tới bên cạnh xe ngựa rồi nhảy thẳng lên xe.
Mượn năm lượng bạc cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn không bằng dứt khoát lên xe, hóa giải tình hình khốn khó của mình hiện tại.
Hơn nữa nàng cảm thấy mình lên xe của Ngụy Ngọc Lâm cũng rất trong sáng vô tư.
Bọn họ chính là đối tác, nếu Ngụy Ngọc Lâm không muốn vốn đầu tư của hắn thành công dã tràng thì phải cứu nàng.
Tiêu Vũ lên xe của Ngụy Ngọc Lâm, hắn lập tức đưa mắt nhìn Thiết Sơn.
Vẻ mặt của Thiết Sơn mờ mịt: “Công tử, ngài nhìn ta làm gì?”
Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên nói: “Đi ra ngoài.”
Lúc này Thiết Sơn mới ý thức được mình là khoai tây chuyển nhà phải cút, trong xe ngựa chỉ còn lại hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm.
(*Khoai tây dọn nhà là một từ địa phương, hàm ý phải đi khỏi chỗ khác.)
Ngụy Ngọc Lâm buông rèm xe ngựa xuống, mở miệng nói: “Trên xe còn đội đấu lạp sao? Không sợ ngộp hả?”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng rồi tháo đấu lạp xuống.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nhìn thấy cái đầu bị tất chân bao lại như trứng mặn kia của Tiêu Vũ, trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói gì cho phải.
Người bình thường rất khó tưởng tượng một cô nương gia như hoa như ngọc giống Tiêu Vũ vậy mà lại ăn mặc thành dáng vẻ như vậy.
Tiêu Vũ kéo tất chân, lắc đầu một cái, thư giãn gân cốt: “Vừa rồi đa tạ ngươi.”
“Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh, có thể nói thử sao ngươi không ở Ninh Nam mà lại tới Thịnh Kinh này không?” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ không biết giải thích thế nào, vốn dĩ nàng định ở đây chơi hai ngày rồi trở về, chỉ tiếc không gian không biết phấn đấu, không trở về được.
Tiêu Vũ giải thích: “Ta tới đây tất nhiên là có chuyện quan trọng, có điều không phải Ngụy Vương điện hạ quay về Ngụy quốc rồi sao? Mới đó mà đã quay lại rồi hả?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Ta là con tin Đại Ninh, tất nhiên phải luôn ở đây rồi.”
Tiêu Vũ nghe thấy hắn nói vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
Tên nhãi Ngụy Ngọc Lâm này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Dựa vào thực lực của hắn, nếu không muốn làm con tin gì đó thì đã có thể phủi tay không làm từ lâu rồi. Hắn ở đây làm con tin là có mục đích khác.
Ngụy Ngọc Lâm đưa Tiêu Vũ tới Ngụy Vương phủ của mình.
Lúc này Tiêu Vũ cũng không vội vàng rời khỏi, nàng định nghỉ ngơi trong Ngụy Vương phủ một chút, chuyện khác sau này rồi tính tiếp. Hơn nữa rất có thể nàng không chờ được đến lúc mình có dự định thì đã có thể trở về rồi.
Ngụy Ngọc Lâm mang theo Tiêu Vũ đến viện tử của mình: “Ngươi sẽ ở đây.”
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua chỗ này: “Đây chẳng phải là chỗ ở của ngươi sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Đúng vậy.”
“Chúng ta cô nam quả nữ, ở cùng một chỗ không thích hợp đâu nhỉ?” Tiêu Vũ hỏi.
Thiết Sơn nghe thế thì nở nụ cười: “Công chúa, người nghĩ nhiều rồi, ở đây không chỉ có công tử nhà ta mà còn có ta và Ngụy Lục nữa. Lát nữa ta sẽ giới thiệu Ngụy Lục cho người biết.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Thế nên ngươi cảm thấy bổn vương sẽ ở chung một căn phòng với ngươi sao?”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Ta không có nói vậy.”
Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Trong vương phủ của ta cũng có tai mắt của triều đình, chỉ có trong viện tử này đều là người một nhà. Nếu ngươi không sợ bị phát hiện, đại khái có thể ra ngoài ở hoặc lượn lờ ở bên ngoài.”
Tiêu Vũ lập tức quyết định nghỉ ngơi ở nơi này.
Trong viện tử này của Ngụy Ngọc Lâm có ba gian chính phòng, ở giữa là thư phòng, hai bên đều là phòng ngủ.
Ngụy Ngọc Lâm ở phía Đông, Tiêu Vũ được sắp xếp ở phòng phía Tây.
Tiêu Vũ nhìn bày biện trong phòng, không nhịn được hỏi: “Sao lại bố trí thêm một gian phòng ngủ? Trông dáng vẻ vẫn còn rất mới...”
“Chăn màn đều là màu đỏ, Ngụy Vương điện hạ nhà ngươi định lấy tức phụ rồi hả?” Tiêu Vũ nhìn Thiết Sơn đi vào theo mình hỏi.
Lúc trước nàng cũng không dọn sạch Ngụy Vương phủ, vì vậy bày biện trong Ngụy Vương phủ không khác với lúc trước cho lắm.
Thiết Sơn lặng lẽ nói một câu: “Nếu không phải Công chúa bị mù nhìn trúng Vũ Văn Thành thì chẳng phải công tử nhà ta đã lấy tức phụ rồi sao?”
Tiêu Vũ trầm mặc.
Nàng liếc qua căn phòng này, sau đó nói: “Không phải là chuẩn bị cho ta đấy chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận