Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 666: Ta Chính Là Gián Điệp Hai Mang

.



Chương 666: Ta Chính Là Gián Điệp Hai Mang
Thẩm Hàn Thu có chút đề phòng, không đợi Tiêu Vũ nói gì cũng đã đi vào theo.
Tiêu Vũ biết Thẩm Hàn Thu đang quan tâm tới sự an nguy của mình, vì vậy nàng không lên tiếng ngăn cản.
Có điều... Tiêu Vũ cảm thấy lo lắng của Thẩm Hàn Thu là dư thừa, không có lý gì mà Quỷ Mặt Đen lại tổn thương nàng.
Tiêu Vũ ngồi xuống, quan sát Quỷ Mặt Đen trước mặt.
Quỷ Mặt Đen bị Tiêu Vũ nhìn tới sợ hãi.
Trong lòng hắn ta rất căng thẳng, liệu Tiêu Vũ có tin lời giải thích của hắn ta hay không đây?
Lúc này Tiêu Vũ tổng kết lại một câu: “Một trắng che trăm xấu, câu nói này quả nhiên không sai. Lúc trước ta vậy mà không phát hiện ngoại hình của ngươi anh tuấn như vậy.”
Tiêu Vũ thật lòng khen ngợi.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi có lời gì muốn nói với bổn cung?”
Quỷ Mặt Đen quan sát Thẩm Hàn Thu, dường như có chút đề phòng hắn ta. Vừa rồi hai người còn đánh nhau một trận, trong lòng không thể nào ôn hòa nổi.
Tiêu Vũ nói: “Nói đi, Thẩm Hàn Thu là người một nhà.”
Từ người một nhà này rơi vào tai Thẩm Hàn Thu khiến trong lòng hắn ta cảm thấy ấm áp.
Công chúa coi hắn ta là người một nhà đấy!
Quỷ Mặt Đen mở miệng nói: “Lòng trung thành của ta đối với Tiêu thị, từ trước tới nay chưa từng thay đổi.”
Tiêu Vũ hỏi ngược lại: “Ngươi người thì đang ở Ngụy quốc, lúc trước còn nghe theo sai khiến của Ngụy Ngọc Lâm tới bên cạnh ta... Bây giờ ngươi nói như vậy khiến ta rất khó tin phục.”
“Đó là vì ta vốn chính là người của Tiêu thị!” Quỷ Mặt Đen trầm giọng nói.
Tiêu Vũ có chút bất ngờ, quan sát Quỷ Mặt Đen trước mặt.
Quỷ Mặt Đen quỳ một chân dưới đất, dâng lên một thứ: “Ta biết mình nói miệng không có bằng chứng, Công chúa sẽ không tin tưởng, nhưng đây chính là mật chỉ mà Thái thượng hoàng để lại.”
Thái thượng hoàng này chính là hoàng gia gia của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhận lấy xem thử, trang giấy này đã có tuổi rồi, vừa nhìn đã biết là đồ của Tiêu thị.
Tiêu Vũ chần chờ nhìn Quỷ Mặt Đen, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nội dung trong bức thư không phức tạp, chẳng mấy chốc thì Tiêu Vũ đã xem xong.
Đơn giản chính là kêu Dương Trung tới bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm, tính toán thì lúc đó Dương Trung chỉ mới mười tuổi!
Bây giờ hắn ta đã đi theo Ngụy Ngọc Lâm hơn mười năm rồi.
Vào lúc đó vậy mà hoàng gia gia đã trải đường cho mình sao?
Có lẽ ông ấy cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ gả cho Ngụy Ngọc Lâm, Ngụy Ngọc Lâm có thể sẽ trở thành Quân chủ của Ngụy quốc, ông ấy lo mình không có người để dùng nên đã chôn một quân cờ bí mật xuống từ sớm.
“Năm đó cũng có mấy người được đưa tới Ngụy quốc giống như ta, chỉ là... do nhiều nguyên nhân nên người có thể ở lại không nhiều lắm. Cho dù ở lại cũng bị phân tới chỗ không quan trọng. Chỉ có ta vẫn luôn âm thầm ở lại bên cạnh Lâm Vương.”
“Sau này Lâm Vương tìm người tới bên cạnh Công chúa để bảo vệ người, đúng là hợp với ý ta, vì vậy ta đã chủ động đề xuất đi bảo vệ Công chúa.” Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn ta cứng cỏi: “Có thể làm việc cho Công chúa là vinh hạnh của ta.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì mở miệng bảo: “Ngươi đứng dậy rồi nói.”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức mời Quỷ Mặt Đen ngồi xuống.
Mặc dù hiện tại Quỷ Mặt Đen không còn đen nữa, nhưng Tiêu Vũ vẫn quen xưng hô như lúc trước.
Cái này cũng giống như biệt hiệu trên giang hồ vậy.
Lúc Quỷ Mặt Đen đen còn không sợ biệt hiệu này, nếu như đã trắng lên thì lại càng không để ý lắm.
Sau khi hắn ta ngồi xuống.
Tiêu Vũ nói: “Thẩm Hàn Thu, ngươi cũng ngồi xuống đi.”
“Cùng nhau ăn một bữa cơm.” Tiêu Vũ nói xong thì lấy kim đăng ra bắt đầu mò bát đũa, hơn nữa còn lấy thêm hai món một canh.
Thấy Tiêu Vũ không chút e dè mà sử dụng kim đăng, hai người đều cảm nhận được sự tin tưởng của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Dương Trung, lúc trước ta đã từng nghĩ rằng có lẽ ngươi là gián điệp, nhưng không ngờ rằng ngươi vậy mà là gián điệp hai mang!”
Thấy Quỷ Mặt Đen không hiểu ý của mình.
Tiêu Vũ lập tức giải thích sơ qua về ý nghĩa của gián điệp hai mang.
Dương Trung không nhịn được nở nụ cười.
Ngay cả Thẩm Hàn Thu cũng nở nụ cười, hắn ta nhìn Dương Trung nói: “Vừa rồi ít nhiều gì cũng đã đắc tội, Hàn Thu lấy trà thay rượu tạ tội.”
Dương Trung vội vàng nói: “Thẩm huynh đệ cũng là vì bảo vệ Công chúa, chúng ta đều là người đồng đạo, cần gì phải xa lạ như vậy chứ?”
“Nếu ngươi để ta vào luôn, trái lại ta còn muốn hoài nghi năng lực của ngươi đấy!” Dương Trung vừa cười vừa nói.
Thấy hai người hóa giải hiềm khích lúc trước, Tiêu Vũ rất hài lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận