Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 459: Tính Ra Ngươi Sắp Có Họa Sát Thân

.



Chương 459: Tính Ra Ngươi Sắp Có Họa Sát Thân
Chân Pháp đạo trưởng hơi sửng sốt. Ông ta đắc tội tiểu cô nương này ở chỗ nào hả? Hình như không có mà!
Chân Pháp đạo trưởng bị người ta châm chọc như vậy thì trong lòng rất khó chịu, ông ta nhìn Tiêu Vũ nói: “Tiểu cô nương, ta thấy quanh thân ngươi có âm khí, e rằng đã bị âm hồn của Tiêu Vũ trôi nổi ở chỗ này bám vào người rồi!”
Tiêu Vũ nghe ông ta nói vậy thì không nhịn được trợn trắng mắt một cái. Nhưng cái trợn mắt này bị lụa đen che đậy, không thể hiện ra thành công.
Còn có thể kỳ quái hơn được không, ta tự nhập vào bản thân mình hả?
Bây giờ Tiêu Vũ đã hoàn toàn khẳng định đây là loại bịp bợm giang hồ.
Đương nhiên, thật ra sớm hơn trước đó một chút thì Tiêu Vũ đã biết tên Chân Pháp đạo trưởng này chính là một cái bao cỏ rồi. Nếu như ông ta thật sự có một chút bản lĩnh thì sao cả việc nàng còn sống hay đã chết cũng không tính ra được chứ?
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Chân Pháp đạo trưởng: “Ngươi lợi hại như vậy, vậy có tính được cho bản thân mình không?”
“Tính cái gì?” Chân Pháp đạo trưởng hơi sửng sốt.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Tính ra ngươi sắp có họa sát thân!”
Nói xong Tiêu Vũ tiện tay dùng cục đá vụn rơi từ trên tảng đá lớn kia xuống mà mình luôn cầm trong tay trái đập tới.
Chân Pháp đạo trưởng cũng không ngờ rằng Tiêu Vũ một lời không hợp lập tức muốn ra tay.
“Miệng thối không biết nói chuyện thì câm miệng lại cho ta! Nếu không cẩn thận đi đêm nhiều thật sự sẽ gặp phải quỷ.” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng.
Tiêu Vũ đã muốn dạy dỗ tên này từ lâu rồi.
Mặc dù nàng từng nói mình là một ngôi sao chổi, nhưng đó là nàng tự nói bản thân, hơn nữa cũng là để hóa giải nguy cơ lúc trước.
Bây giờ chuyện này theo việc nàng biến mất trước mặt người khác mà không còn ai nhắc tới nữa, vậy mà tên Chân Pháp đạo trưởng này còn muốn lấy chuyện này ra để khoác lác.
Nếu ông ta chỉ khoác lác bình thường thì cũng thôi, nhưng ông ta còn muốn đào mộ của nàng, muốn dùng Tiêu Vũ nàng làm bàn đạp để làm Quốc sư đồ bỏ gì đó.
Chân Pháp đạo trưởng chính là nguồn gốc của sự kiện đào mộ lần này, đương nhiên Tiêu Vũ sẽ chướng mắt ông ta rồi.
Đầu Chân Pháp đạo trưởng bị cục đá đập một cái, đương nhiên ông ta không đến mức bị đập chết, nhưng chắc chắn trên đầu sẽ sưng một cục.
Chân Pháp đạo trưởng tức giận nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi! Ngươi là đồ nữ tử thô lỗ, ngươi đã bị ác sát bám vào người rồi! Người đâu, mau lại đây bắt nàng ta lại cho ta, để cho ta trừ tà!”
Tiêu Cung đứng đó sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Đạo trưởng ăn nói cẩn thận, xá muội chỉ là một nữ tử yếu đuối, đạo trưởng vu oan như vậy không ổn đâu.”
“Thẩm Hàn Thu, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt nữ nhân không biết trời cao đất dày này lại cho ta!” Chân Pháp đạo trưởng tức giận nói.
Thẩm Hàn Thu đứng bên cạnh, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, chỉ xem như mình không nghe thấy Chân Pháp đạo trưởng nói gì.
Tiêu Vũ nhìn Chân Pháp đạo trưởng chỉ cảm thấy buồn cười.
Có phải tên này hơi ngu xuẩn hay không, đến bây giờ ông ta vẫn chưa nhận thức rõ được thực tế.
Lúc trước ông ta muốn lợi dụng Tiêu Cung để trừng trị Thẩm Hàn Thu, bây giờ lại muốn mượn tay Thẩm Hàn Thu để trừng trị “muội muội” của Tiêu Cung. Thật đúng là trong ngoài đều không phải người, đắc tội hết tất cả mọi người!
Đương nhiên, Chân Pháp đạo trưởng cũng dẫn theo mấy đạo đồng, nhưng chỉ mấy tiểu đạo đồng trẻ tuổi này, trước mặt mấy binh sĩ cầm đao kiếm trong tay, vốn dĩ không đủ nhìn!
“Thẩm Hàn Thu, ngươi không nghe thấy ta nói gì hay sao?” Chân Pháp đạo trưởng tức giận nói.
Triệu Kiếm không vui bảo: “Đạo trưởng, tuy rằng bệ hạ kêu đại nhân nhà ta hộ tống ngươi tới Ninh Nam này, nhưng không có nghĩa là đại nhân nhà ta sẽ là thuộc hạ của ngươi, vẫn xin ngươi tôn trọng đại nhân nhà ta một chút.”
Tiêu Cung nhìn Chân Pháp đạo trưởng, cũng nói theo: “Ta không biết đạo trưởng hay không đạo trưởng cái gì, nếu đạo trưởng muốn động vào muội muội của ta thì đừng trách ta không khách sáo!”
Thẩm Hàn Thu vốn đã rất chán ghét tên Chân Pháp đạo trưởng này, hơn nữa hắn ta lại nổi lên lòng tiếc tài với Tiêu Cung, lúc này cuối cùng hắn ta cũng mở miệng: “Đạo trưởng, nơi này trời cao Hoàng đế xa, chúng ta vẫn đừng nên tùy tiện gây chuyện thì hơn. Nếu Thẩm mỗ không có năng lực, không bảo vệ được đạo trưởng thì kính xin đạo trưởng đừng trách cứ.”
Thẩm Hàn Thu nói lời này rất có chừng mực, trước cảnh cáo sau uy hiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận