Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 60: Nghi Ngờ Lẫn Nhau

.



Chương 60: Nghi Ngờ Lẫn Nhau
Tâm trạng của Văn Viễn Đạo rất không tốt, ông ta nhìn người tới, giọng lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Người nọ đi tới bên cạnh Văn Viễn Đạo, thì thầm nhỏ giọng nói.
Văn Viễn Đạo nghe xong sững sờ ngay tại chỗ, dùng giọng không thể tin được hỏi: “Thật chứ?”
“Số lượng người nhìn thấy thần tích như vậy cũng không ít! Nếu đại nhân không tin có thể lại phái người đi thăm dò!”
Sắc mặt Văn Viễn Đạo nghiêm túc. Nếu như là vậy thì không khó hiểu về tất cả những gì Vũ Văn Phong làm.
Vũ Văn Phong sợ ông ta lật trời đây mà!
Có điều... thần tích kia rất thú vị đấy. Hai người ông ta và Vũ Văn Phong cùng nhau mưu phản, thế nhưng sau khi Vũ Văn Phong trở thành Hoàng đế cứ như đã quên mất những cống hiến của Văn phủ với chuyện này.
Văn Viễn Đạo càng nghĩ sắc mặt càng nghiêm túc. Bên này Vũ Văn Phong đã nhận được bẩm báo.
“Bệ hạ, nhất định Văn phủ kia có bí mật không thể cho ai biết. Phủ của bọn họ đã là nhà chỉ có bốn bức tường, vậy mà vẫn tuần tra nghiêm ngặt.”
Vẻ mặt Vũ Văn Phong cũng tối tăm phiền muộn. Khá lắm Văn Viễn Đạo, ông ta mới vừa đăng cơ thì Văn Viễn Đạo đã muốn mưu phản rồi sao?
Nếu đã như vậy, ông ta phải ra tay trước chiếm ưu thế. Có điều Vũ Văn Phong vẫn kiêng dè Văn Viễn Đạo, vì vậy còn sót lại một chút lý trí, dự tính đợi bắt được một nhược điểm lớn của Văn Viễn Đạo, tốt nhất là nhược điểm khiến văn võ cả triều tâm phục khẩu phục rồi diệt trừ Văn gia.
Tiêu Vũ có thể tưởng tượng ra được hành động của mình sẽ tạo thành vết rách to lớn giữa quan hệ liên minh của Văn Viễn Đạo và Vũ Văn Phong, hoàn toàn lật đổ con thuyền nhỏ hữu nghị của bọn họ. Vì vậy lúc trước lại đại doanh lưu đày, Tiêu Vũ ngân nga hát.
Hôm nay mọi người lại đóng quân dã ngoại bên ngoài. Lúc Tiêu Vũ trở lại, hai vị nương nương vẫn chưa ngủ, trái lại Thước Nhi không chịu được đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Vũ nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi nữa?”
Cho dù là muốn gác đêm thì có một người gác đêm cũng đủ rồi.
Mượn ánh trăng, Tiêu Vũ nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Lệ Nương: “Còn chưa hoàn toàn vào hạ, sao lại có muỗi?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Dung Phi, mặc dù Dung Phi không mở miệng phàn nàn nhưng cũng không ngừng lấy tay quạt muỗi xung quanh.
Tiêu Vũ thấy cảnh này thì bảo: “Các ngươi chờ một chút.”
Nói rồi Tiêu Vũ đứng dậy: “Ta muốn đi vệ sinh!”
Giờ đã hơn nửa đêm kêu đi vệ sinh, đám thủ vệ đều giả bộ như không nghe thấy.
Ít nhiều gì Tiền Xuyến Tử kia cũng băn khoăn tiền của Tiêu Vũ, xông tới: “Mời người.”
Sau khi Tiêu Vũ ra ngoài kêu Tiền Xuyến Tử trông chừng ở vị trí xa một chút, về phần bản thân nàng thì xoay người tiến vào không gian.
Nàng vừa nhìn chằm chằm hướng đi cả Tiền Xuyến Tử, vừa lục tìm. Trong trung tâm thương mại tổng hợp, từ lầu một đến lầu tám không có bán nhang muỗi, có điều cửa hàng tổng hợp lớn như vậy không nên không có nhang muỗi đúng không?
Tiêu Vũ vỗ trán, tiến vào trung tâm thương mại tổng hợp.
Chẳng mấy chốc Tiêu Vũ đã tìm được một lối vào bị khóa. Thì ra bên dưới còn có một tầng hầm.
Lúc trước nàng đã nghe nói siêu thị tổng hợp sắp khai trương. Quả nhiên, trong tầng hầm này đã tìm được siêu thị tổng hợp. Vì sắp khai trương nên đồ đạc trong siêu thị muôn màu muôn vẻ, đều được trưng bày ngay ngắn, không hề thiếu một món.
Tiêu Vũ nhanh chóng tìm được nhang muỗi ở bên cạnh khu tẩy rửa. Nàng chọn hương tùng mình thích, tiện tay lấy một nắm kẹo trong siêu thị, lúc này mới ra khỏi không gian. Việc này với Tiêu Vũ mà nói có thể là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc trước không phát hiện có siêu thị, chỉ có trung tâm thương mại này, phần lớn mọi thứ bên trong đều là có hoa không quả, ví dụ như đồ điện tử, ví dụ như quán cà phê, ví dụ như rạp chiếu phim.
Đối với triều đại không có điện này, những thứ đó đều bỏ thì thương mà vương thì tội, còn lâu mới thực dụng bằng đống dầu gạo mắm muối trong siêu thị này.
Lúc Tiêu Vũ trở lại, Tiền Xuyến Tử còn đang chờ ở kia, rất khách sáo nói: “Công chúa, người vất vả rồi.”
Tiêu Vũ liếc Tiền Xuyến Tử: “Ngươi nói cái gì?”
Tiền Xuyến Tử hơi nghi hoặc một chút: “Quý nhân trong cung người không phải đều được phục vụ như vậy sao?”
Tiêu Vũ giận quá hóa cười: “Cho dù trong cung có nội thị và cung nữ cũng không ai nói ngươi vất vả sau khi đi nhà xí.”
Tiền Xuyến Tử cười khan một tiếng: “Ta không hiểu quy củ trong cung, người đừng thấy lạ.”
Thấy Tiền Xuyến Tử khách sáo như vậy, tâm trạng Tiêu Vũ không tệ, nói: “Ngươi đi theo ta cho tốt, sau này tiền đồ vô lượng.”
Tiêu Vũ đốt nhang muỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận