Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 425: Trong Lòng Có Tín Ngưỡng

.



Chương 425: Trong Lòng Có Tín Ngưỡng
“Ta ghi hận trong lòng, chỉ nghĩ nhất định phải trở nên nổi bật, không cho Dung Phi bắt nạt ta.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thế thì nở nụ cười: “Không ngờ rằng giữa ngươi và Dung Phi còn có quá khứ như vậy.”
Tô Lệ Nương khẽ hừ một tiếng: “Nhưng sau này ta thành sủng phi, Dung Phi lại không thay đổi tính xấu kia, cứ bới móc khuyết điểm của ta. Phụ hoàng ngươi ngoài mặt thì bảo là thích ta, nhưng trong xương lại sợ Dung Phi và phụ thân của Dung Phi.”
Tô Lệ Nương nói đến những việc này quả thật là một bụng nước đắng.
Có điều Tô Lệ Nương vẫn có chút lương tâm, nói một hồi thì lại bảo: “Có điều cũng may mà có Dung Phi, nhờ nàng ấy khuyên nhủ nên ta cũng không làm ra chuyện gì không hợp lẽ thường. Cho dù có người nói ta là yêu phi thì cũng không tìm thấy chứng cớ gì chứng minh.”
Muốn nói chứng cớ?
Chẳng có gì ngoài việc nàng ấy ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, giành thứ gì đó của Dung Phi, hoặc là dụ dỗ bệ hạ ở lại chỗ của mình.
Nhưng chuyện như vậy, bản thân Dung Phi còn không so đo, những người khác cũng không thể vì nàng ấy tranh giành tình cảm mà xem nàng ấy như yêu phi được!
Trong lòng Tô Lệ Nương biết rõ, nếu mình thật sự bị xem thành yêu phi, kết cục sẽ không thể nào tốt đẹp được.
Tiêu Vũ nói: “Phải rồi, lúc ta tới Dung Phi kêu ta nhân tiện mang một ít đồ đến cho ngươi, lúc ta tới đã đặt bên ngoài rồi.”
Tô Lệ Nương lập tức phái người đi tìm.
Chẳng bao lâu người nọ đã mang theo một giỏ đồ vào, bên trong là một ít vải ướp lạnh.
Thương Ngô vốn cũng có rất nhiều vải, nhưng vì trải qua thiên tai, hơn nữa thời tiết không phù hợp nên không có vải để ăn.
Tô Lệ Nương nhìn thoáng qua rồi nói: “Coi như nàng ấy có lương tâm.”
“Đúng rồi, Công chúa sao ngươi lại tới Thương Ngô?” Tô Lệ Nương hỏi.
Tiêu Vũ cũng nói: “Ngươi có biết chuyện trong thành treo thưởng lớn tìm cô nãi nãi không?”
Tô Lệ Nương nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng: “Biết, là một tên đại ngốc tên Lưu Canh.”
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Vũ cảm thấy quả nhiên là thế.
Tên Lưu Canh này chính là Thái thú của Tế Bắc.
Lúc trước nàng đến Chương huyện thuộc Tế Bắc quận trộm... à không, mua nồi với giá không đồng, dùng máy bay không người lái đe dọa Lưu Canh, sau đó lại giả mạo đại sư bắt quỷ, giúp Lưu Canh mua tuổi thọ.
Khi đó nàng để lại lời nói, bảo là nếu Lưu Canh có thể phát triển đường dây bên dưới thì có thể đến tìm nàng. Những người khác mua tuổi thọ, Tiêu Vũ cũng có thể trích phần trăm cho ông ta.
Khi đó nàng chỉ thuận miệng lừa gạt như vậy mà thôi, vốn dĩ không hề để trong lòng.
Không ngờ rằng Lưu Canh lại coi là thật, bây giờ tới đây tìm cô nãi nãi, hơn phân nửa là... có người muốn mua tuổi thọ, Lưu Canh đến làm người trung gian rồi.
Tô Lệ Nương tiếp tục nói: “Còn không phải là kẻ ngu sao, trông rất giàu có, nghe nói cũng là người đứng đầu một quận, nhưng lại vô cùng keo kiệt, ở khách điếm rẻ nhất trong thành.”
“Ta nghĩ thân phận của những người này không tầm thường nên kêu tỷ muội trong lâu đi mời. Ngươi đoán xem thế nào?” Tô Lệ Nương hỏi.
“Thế nào?” Tiêu Vũ đã có chút tò mò rồi.
Tô Lệ Nương tiếp tục nói: “Ông ta vậy mà khuyên tỷ muội trong lâu của ta hoàn lương, bảo là nếu không sẽ xuống Địa ngục, ảnh hưởng đến kiếp sau.”
Tiêu Vũ: “...” Tên Lưu Canh này đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi.
Có điều người cũng đã tới, còn là mang theo tiền tới, Tiêu Vũ quyết định vẫn phải đi gặp.
Đêm đã khuya, Tiêu Vũ nghỉ ngơi ở chỗ của Tô Lệ Nương một chút.
Sáng hôm sau, Tiêu Vũ ra ngoài, một thân một mình đến khách điếm Phúc Lai. Lưu Canh hiện đang ở chỗ này.
Tiêu Vũ vừa mới đến gần đã nhìn thấy người của Tiết gia cũng đang ở đây.
Nàng lại gần hơn một chút đã nhìn thấy hai người Tiết Quảng Sơn và Lưu Canh đang nói chuyện với nhau.
Tư thái của Tiết Quảng Sơn hèn mọn: “Lưu huynh, chúng ta cũng coi như quen biết nhau đã lâu, bây giờ ngươi đã đến Thương Ngô, vì sao không tới phủ của ta ở?”
Lưu Canh tỏ vẻ thâm sâu khó lường: “Lần này ta tới là để tìm kiếm cô nãi nãi của ta, ở chỗ của ngươi không tiện.”
“Nghe nói lần này ngươi đến, mang theo không ít bạc...” Tiết Quảng Sơn xoa xoa tay, không nhịn được nói.
Lưu Canh lập tức cảnh giác: “Tuổi của ta còn nhỏ hơn ngươi một chút đấy, ngươi đừng có gọi ta là Lưu huynh nữa. Về phần tiền mà ta mang theo là để hiếu kính với đại sư.”
Tiết Quảng Sơn nói: “Ngươi kích động làm gì, ta cũng đâu có hỏi vay tiền của ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận