Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 895: Một Bình Trà Lạnh

.



Chương 895: Một Bình Trà Lạnh
Nhưng bây giờ nhìn lại, Phong Hải chủ này thật sự là quá kỳ lạ rồi.
Hơn nữa còn mặt dày, tạo thành chủ yếu từ chống đỡ chịu đánh.
Vốn dĩ không sợ bị thương.
Phong Hải chủ tỏ vẻ tiểu tức phụ bị ức hiếp.
Hắn ta nhìn Tiêu Vũ, lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Tính tình ngươi như vậy, cũng không biết làm sao Ngụy Thái tử chịu được!”
Tiêu Vũ mở to hai mắt nhìn: “Không chiếm được thì chửi bới có phải không?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, so với Phong Hải chủ tức tới giơ chân kia thì cảm xúc ổn định hơn nhiều: “A Vũ thế nào ta cũng thích.”
Phong Hải chủ cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm thật là giả tạo!
Chỉ tiếc cổ đại không có ảnh đế.
Nếu không thì nhất định người giành giải thưởng ảnh đế chính là Ngụy Ngọc Lâm.
Có điều Phong Hải chủ cũng ý thức được mình đã hoàn toàn bị loại ra khỏi ván cờ.
Lúc này hắn ta nói: “Thật ra ta cũng không thích ngươi như vậy.”
Tiêu Vũ: “...” Lời nói này cứ như những lời tỏ tình buồn nôn lúc trước không phải là hắn ta nói vậy.
“Loại chuyện tình yêu này quá hôi chua rồi, vẫn là làm quân vương cô độc thoải mái hơn.” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ lập tức vội vàng gật đầu: “Ta ủng hộ ngươi!”
Phong Hải chủ nói xong lại nhìn hai người một chút, giọng điệu lạnh lẽo nói một câu: “Chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, năm năm ôm bốn đứa!”
Tiêu Vũ: “...”
Tên Phong Hải chủ này đúng là điên rồi.
Sau khi Phong Hải chủ dùng lời nói mà hắn ta thấy là độc ác nhất nguyền rủa hai người mới cảm thấy cơn tức tích tụ trong lòng đã tan mất.
Hắn ta kêu người lấy giấy bút tới đây.
Vung bút vẩy mực.
Viết vài chữ to: “Quân vương cô độc cả đời hạnh phúc.”
Đến lúc này, Phong Hải chủ quyết định vẫn nên dùng cái này làm phương châm.
Về phần chuyện cống hiến tỷ lệ sinh sản cho triều đại có tỷ lệ sinh sản cực thấp này, vẫn nên nhường cho người khác đi.
Phong Hải chủ đi rồi.
Ngụy Ngọc Lâm chần chừ một chút, hỏi: “Phong Hải chủ làm sao vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ nghi hoặc.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Rất nhiều lời nói của hắn ta ta đều không hiểu, giống như sau khi bị kích thích tinh thần không bình thường.”
Tiêu Vũ trầm mặc.
Thật ra không phải tinh thần không bình thường, chỉ là một lập trình viên hiện đại có chút hội chứng tuổi dậy thì kỳ lạ.
Người ấy mà, vẫn cực kỳ ngay thẳng đáng yêu.
Chỉ là nàng thật sự không muốn yêu đương với một người hiện đại!
Cũng may Phong Hải chủ không biết sau khi mình rời khỏi, Ngụy Ngọc Lâm lại nói gì, nếu hắn ta biết nhất định sẽ giết trở lại.
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Ngươi xem, trời đã tối lắm rồi, có lẽ Ngụy Thái tử ngươi nên về nghỉ ngơi rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu, lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực ra.
Hắn mở ra trước mặt Tiêu Vũ, muốn chui vào.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút hâm mộ.
“Lâm Hải quận ẩm ướt lại oi bức, không giống như Ngụy quốc các ngươi, lúc này...”
“Lúc này đã có tuyết rơi rồi.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Tiêu Vũ nghe thấy vậy thì có chút động lòng.
Nhưng nàng lại cảm thấy mình chủ động trở về với Ngụy Ngọc Lâm rất không phù hợp.
Ngụy Ngọc Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra ý nghĩ của Tiêu Vũ, vì vậy hắn nói: “Nếu Công chúa không ngủ được, chi bằng tới Ngụy quốc dạo chơi một phen, sáng sớm ngày mai chúng ta trở lại.”
Lúc trước thời tiết oi bức, Tiêu Vũ đều ngủ trong không gian.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Vũ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, mấy ngày sắp tới không muốn vào trong không gian nữa.
Lúc này nàng khẽ gật đầu: “Vậy thì làm phiền Ngụy Thái tử rồi.”
“Mời.” Ngụy Ngọc Lâm chắp tay cho Tiêu Vũ đi vào trước.
Hai người một trước một sau dịch chuyển về Thái tử phủ.
Chỗ Tiêu Vũ xuất hiện là ở ngay trong phòng ngủ của Ngụy Ngọc Lâm.
Phòng ngủ của Ngụy Ngọc Lâm được dọn dẹp rất sạch sẽ gọn gàng, đại đa số tình huống đều là Ngụy Ngọc Lâm tự dọn dẹp, Ngụy Ngọc Lâm không thích người khác đụng vào đồ đạc của mình.
Giống như thị vệ thiếp thân, cho dù là Ngụy Lục hay là Thiết Sơn, hai người đều trông có vẻ không giống như người có thể dọn dẹp vệ sinh.
Trong phòng của hắn mang theo một loại hương tùng thanh nhã.
Tiêu Vũ rất thích thứ mùi này.
Trong phòng đốt lửa than.
Có lẽ là Ngụy Lục cảm thấy Thái tử có thể trở về bất kỳ lúc nào nên mới cho người sưởi ấm phòng.
Tiêu Vũ mở cửa sổ ra nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên có bông tuyết bay lững lờ.
Thời tiết ở Ngụy quốc này quả thật cực kỳ khác biệt với Đại Ninh.
Đương nhiên, Thịnh Kinh Đại Ninh lúc này cũng hạ nhiệt độ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận