Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 166: Công Chúa Không Chê Ta Là Một Phạm Nhân Lưu Đày Sao

.



Chương 166: Công Chúa Không Chê Ta Là Một Phạm Nhân Lưu Đày Sao
Mấy người Quỷ Mặt Đen cũng săn giết được hai con lợn rừng, có điều còn chưa xử lý. Thấy Tiêu Vũ bình an trở về, bọn họ bắt đầu giải quyết. Về phần bên phía Tiêu Vũ thì sao? Có thịt phải ăn thôi! Ăn no rồi mới tiện lên đường!
Bên này Tiêu Vũ đang làm thịt, Phán Thê có hơi ngại tới đây để nghe giảng bài, vì vậy cô bé tránh đi gặm lương khô.
Trên đường đi Tiêu Vũ cũng đã quan sát Phán Thê rất lâu, nàng phát hiện phẩm tính của cô bé cũng không tệ lắm, vì vậy đến tìm cô bé nói: “Thế này đi, nếu ngươi không chê thì sau này đổi tên là Yến Nhi, về sau cũng giống như mọi người, có đồ ăn của bọn ta thì có đồ ăn của ngươi.” Tiêu Vũ nói.
Phán Thê... cũng chính là Yến Nhi nghe thấy lời này thì trên mặt lập tức trở nên mừng rỡ: “Công chúa không chê ta là một phạm nhân lưu đày sao?”
Tiêu Vũ gật đầu, tỏ vẻ cao thâm: “Thế nên, ta không phải phạm nhân lưu đày à?”
Yến Nhi gật đầu thật mạnh: “Công chúa không phải người bình thường!”
“Công chúa vốn được xem là Hoàng nữ, ai có tư cách lưu đày Công chúa!” Yến Nhi tiếp tục nói.
Tiêu Vũ được vuốt đuôi nịnh nọt, nói: “Ngươi là một người thông minh, có điều tốt nhất sự thông minh này nên dùng trên đường ngay, sau này nếu phản bội ta...”
Tiêu Vũ cười xán lạn, không nói tiếp nữa.
Yến Nhi vội vàng lắc đầu: “Yến Nhi không dám, lúc trước nếu không có sự giúp đỡ của Công chúa thì ta đã bị những phạm nhân lưu đày khác bắt nạt đến chết từ lâu rồi.”
Dung Phi và Lệ Phi nương nương nhanh chóng phát hiện, con đường lưu đày vốn dĩ giống như đi chơi xuân hình như bây giờ đã biến thành hoạt động săn bắn.
Lúc trước khi bệ hạ vẫn còn, đến bãi săn đi săn cũng sẽ đưa bọn họ theo. Bây giờ hình như tình hình này cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa còn một cảm giác thú vị hoang dã không thể tả được.
Đụng phải lợn rừng chỉ là một khúc nhạc đệm đối với mọi người, sau khi mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm thì tiếp tục tiến lên.
Trèo đèo lội suối mấy ngày, cuối cùng cũng sắp rời khỏi vùng núi rộng lớn này. Mắt thấy đã sắp đi vào khu vực Thương Ngô rồi, Tiêu Vũ đứng trên một tảng đá ở sườn núi nhìn quanh, nàng đã có thể nhìn thấy bách tính bình thường trồng trọt ở dưới chân núi rồi.
Có thể thấy được nạn lũ lụt đã bị một dãy núi lớn nối liền nhau này chặn lại, hình như dân chúng bên này không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Lúc này Tiêu Vũ không nhịn được hít sâu một hơi, trong không khí có một mùi hương của bùn mới ẩm ướt, điều này khiến cho tâm trạng của nàng không tệ.
“Cả nhà! Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa, sắp đến nơi rồi!” Tiêu Vũ quay đầu lại động viên người của mình.
Vạn Hổ nghe nàng nói thế thì trong lòng có cảm giác khó tả.
Người ta đi lưu đày đều là mặt mày ủ rũ, nhưng đám người Tiêu Vũ lại ăn uống chơi đùa suốt cả đường đi, vốn dĩ không hề có cảm giác bị lưu đày.
Hơn nữa hắn ta cảm thấy trong đại doanh lưu đày này trừ hắn ta và mấy phạm nhân không thích chung sống với đám người Tiêu Vũ ra, hình như những người khác cũng đã trở thành người của Tiêu Vũ. Điều này khiến Vạn Hổ có cảm giác sống lưng lạnh toát.
Đúng vậy, mấy ngày nay ở trên núi, đám người Tiêu Vũ lại đồng hóa thêm được vài người, kể cả Mạnh Thường đã từng đánh hổ lúc trước.
Đương nhiên, Tiêu Vũ chọn người vẫn có tiêu chuẩn. Hiện tại trong đại doanh lưu đày này vẫn còn hai mươi ba phạm nhân chân chính không bị đồng hóa, kể cả phụ nhân xem thường Tiêu Vũ lúc trước. Cho dù ả ta không phải loại người tội ác tày trời gì, nhưng chỉ vừa nghĩ tới gương mặt kia của ả ta là Tiêu Vũ đã không muốn tiếp xúc với người như vậy rồi.
Vào lúc này, mấy viên đá vụn từ trên đỉnh núi lăn xuống, trong đó có một viên rơi thẳng lên chóp mũi của Tiêu Vũ, suýt chút nữa đập đầu Tiêu Vũ u một cục. Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, nàng nhìn lên trên, là tên thiếu đạo đức nào mộ phần tổ tiên bị đốt cầm đá ném nàng vậy?
Vừa nhìn một cái, Tiêu Vũ lập tức cảm thấy lửa đã cháy tới mông rồi. Chỉ thấy từ đỉnh núi có một tảng mây đen đè xuống, sau đó nước bùn và núi đá cuồn cuộn theo thế núi đổ xuống một cách dữ dội.
“Sạt lở!” Tiêu Vũ kinh ngạc nói.
Mấy ngày nay bọn họ ở trong núi cũng thường xuyên có mưa, lúc đó nàng còn cảm thấy may mắn, may mà là ở trong núi, tuy rằng đường hơi khó đi một chút nhưng không đến mức có lũ lụt, dù sao thì thế núi cũng cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận