Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 413: Nếu Các Ngươi Không Tin Thì Bây Giờ Có Thể Bỏ Đi

.



Chương 413: Nếu Các Ngươi Không Tin Thì Bây Giờ Có Thể Bỏ Đi
“Tôn Hữu, ngươi nói thật cho bọn ta biết đi, đừng có lừa người nữa!”Tống Phong thân là nhi tử của lý trưởng, trầm giọng nói.
Ngay lúc này.
Có người mấy người vận chuyển heo rừng từ Ninh Nam tới đây.
Vừa hay mọi người cũng nhìn thấy cảnh này.
“Thấy không, đó chính là heo của đông gia chúng ta!”
“Nếu các ngươi không tin thì bây giờ có thể bỏ đi!” Tôn Hữu nhất thời cảm thấy hãnh diện.
“Ta thấy những con heo kia đều rất bình thường ổn định, chúng ta qua đó… Chắc cũng không có vấn đề gì. Hay là chúng ta qua đó xem thử đi!” Vạn Xuân Điền chưa từ bỏ ý định, không cam lòng trở về như vậy.
Mọi người nghe xong đều quyết định đi qua xem.
Tiêu Vũ còn đang ngủ trưa.
Thước Nhi tới truyền tin: “Công chúa, người người phái đi lúc trước đã quay lại, muốn gặp người một chút.”
Tiêu Vũ có chút nghi hoặc, về nhanh vậy sao? Chẳng lẽ là thất bại rồi sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ vội đi ra ngoài.
Vừa lúc, nàng nhìn thấy Tôn Hữu và hơn một trăm người ngồi dưới bóng cây.
Những người này đang nhìn đông nhìn tây, tựa hồ không nghĩ tới, ở đây lại có một nơi tốt như này.
“Công chúa! Ta dẫn người về cho người đây!” Tôn Hữu nhìn Tiêu Vũ nói.
“Công chúa? Công chúa gì?” Mọi người nhìn Tiêu Vũ rất khó hiểu.
Tiêu Vũ không trả lời những người này, chỉ nói: “Trước tiên dẫn những người này đi ăn cơm no, sau đó cho tham quan căn cứ, tiếp theo chia heo cho họ, sau đó, đưa tới chỗ Dung Phi nương nương, để Dung Phi nương nương nói dạy quy tắc cho mọi người.”
Những người này đã bị lừa đến đây.
Nhất định phải tẩy não cho tốt.
Tránh để những người này vừa nghe thấy bọn họ là hoàng tộc Tiêu thị thì trong lòng lại hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Vũ lại phát hiện ra mình lo lắng nhiều rồi!
Bởi vì Dung Phi đã giảng giải cho bọn họ mặt lợi mặt hại của chuyện này, hơn nữa đều tẩy não mọi người về cuộc sống tốt lành hạnh phúc về sau, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy mình là người được ông trời chọn trúng, may mắn đến cực điểm!
Hơn nữa trong lòng không ít dân chúng cũng bắt đầu nhớ về hoàng tộc Tiêu thị.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ cũng không có trung quân như vậy. Hằng ngày họ sống cuộc sống bình thường, ngẩng đầu nhìn trời xanh cúi mặt là đất vàng, ngày ngày cặm cụi trồng trọt.
Bọn họ chỉ biết là, thời kỳ hoàng tộc Tiêu thị cầm quyền bọn họ không phải lo ăn lo mặc.
Mà ngày nay khi hoàng tộc Vũ Văn lên nắm quyền, cái ăn cái mặc trở thành vấn đề hằng ngày của họ.
Thậm chí dân gian đều đồn đãi, chính là bởi vì Vũ Văn Phong mưu quyền soán vị, phá hủy long mạch, cho nên thiên tai liên tiếp phát sinh! Cuộc sống của dân chúng không dễ chịu!
Bọn họ có người đã phải chết đói, bọn họ mặc kệ những thứ khác, được ăn no là chân lý!
Sau khi Tôn Hữu đưa về một số người thì lại chọn ra trong đám người mình đưa về hai người, định sẽ tiếp tục quay về tìm người tới đây.
Cùng lúc đó.
Không ít dân chúng các nơi, cuộc sống đều không dễ chịu, có rất nhiều người bị ép đến bước cùng hóa liều.
Những người này, vốn thiên tính không phải như loại thổ phỉ muốn đánh cướp kia, bản thân đều là những người thành thật nhưng thời gian dài không thể chịu nổi nữa mới nảy sinh suy nghĩ làm liều.
Sau khi Tiêu Vũ biết những chuyện này, nàng nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.
Xây dựng căn cứ là một mặt.
Nhưng... Có phải còn có thể lấy danh nghĩa sơn phỉ, tiếp nhận một ít người bị ép vào đường cùng không?
Sau khi Tiêu Vũ nghĩ vậy lập tức kích động đi tìm Hắc Phong.
Hơn nữa nói rõ với Hắc Phong suy nghĩ của mình..
Hắc Phong nghe xong ý của Tiêu Vũ, lập tức kinh ngạc nói: “Cái gì? Ý của Công chúa là để cho ta quay về làm sơn phỉ sao? Sao có thể làm vậy được!”
“Ta đã thề rằng cả đời này sẽ không làm sơn phỉ nữa rồi! Nếu không thì sẽ để nữ quỷ kia đến đòi mạng của ta, sao ta có thể vi phạm lời thề của mình được?” Hắc Phong tiếp tục nói.
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, cũng không cần nghĩ như vậy.
Tiêu Vũ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Không phải ta thật sự muốn ngươi quay lại làm sơn phỉ, ta chỉ muốn ngươi quay về làm Sơn Đại Vương.”
“Vậy thì khác gì làm sơn phỉ?” Hắc Phong khó hiểu hỏi.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đương nhiên là khác nhau rồi!
“Sơn phỉ chỉ là đám giết người cướp bóc, ngươi không cần phải làm như vậy, ngươi chỉ cần tập hợp những người kia lại thôi. Cũng có thể nói tương đương rằng ta đang phái người ra ngoài chiêu binh!” Tiêu Vũ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận