Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 74: Công Chúa, Tiếp Theo Chúng Ta Phải Làm Gì

.



Chương 74: Công Chúa, Tiếp Theo Chúng Ta Phải Làm Gì
Trên thực tế, cho dù Dung Phi có quan tâm thì cũng không giúp được việc gì. Bây giờ Tiêu Vũ muốn hành động một mình hơn.
Ban đêm, Tiêu Vũ không ra ngoài. Nàng đã liên tục bận rộn rất nhiều đêm, cần phải nghỉ ngơi một chút. Tiêu Vũ phái Liễu Sơn ra ngoài.
Liễu Sơn không biết Tiêu Vũ lấy ngựa từ đâu ra buộc cách đội ngũ lưu đày không xa, hắn ta chỉ biết mình nên làm việc theo căn dặn của Tiêu Vũ. Liễu Sơn đi được một lát, lúc nửa đêm hắn ta đã trở lại rồi.
“Tình hình thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.
Giọng của Liễu Sơn rất trầm thấp: “Hồi bẩm Công chúa, người Lâm gia đã thu xếp xe ngựa, chuẩn bị xuất phát tới kinh thành.”
“Bọn họ chọn một cô nương từ trong tộc, bảo là cùng dâng lên, hi vọng có thể nhận được ban thưởng từ Vũ Văn Phong.” Liễu Sơn tiếp tục nói.
Khóe môi Tiêu Vũ hơi cong lên. Thoạt nhìn thì Lâm gia này đã đói rồi, vì vậy mới chuẩn bị vào cung bày tỏ lòng trung thành. À không, là tống tiền. Việc này thú vị rồi đây.
“Công chúa, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Liễu Sơn hỏi.
Tiêu Vũ nghiêng đầu nghĩ, nàng nên nghĩ cách trở về kinh thành một lần nữa, tung một đòn bất ngờ. Quan trọng nhất là, nàng tuyệt đối không thể để người Lâm gia được sống thoải mái!
Có điều bây giờ cách kinh thành cũng không còn gần, đêm nay chạy về, cho dù ngựa có lợi hại hơn nữa, đi đi về về một lượt, nàng cũng có chút không thể chịu nổi. Vẫn phải nghĩ cách khác. Tiêu Vũ lập tức có ý tưởng. Nàng thừa dịp không ai để ý lấy thư tay của Vũ Văn Phong mà nàng lấy được trong Thừa tướng phủ đưa cho Dung Phi.
“Ngươi xem thử có thể bắt chước được nét chữ này hay không?” Tiêu Vũ hỏi.
Giang gia lấy thi thư truyền đời, tất nhiên Dung Phi là người có tài hoa trong người.
Dung Phi nhìn thoáng qua rồi nói: “Đây chẳng phải là nét chữ của Vũ Văn lão cẩu kia sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
Dung Phi hỏi: “Công chúa muốn ta viết cái gì?”
Tiêu Vũ đáp: “Viết một phần thủ dụ mật chỉ, nói là thẩm vấn Tiêu Vũ.”
Dung Phi rất sảng khoái đồng ý, cuối cùng cũng có thể làm một vài việc có ích. Dung Phi rất cố gắng, nàng ấy dùng văn phong mà Vũ Văn Phong thường dùng, thậm chí ngay cả tư ấn của Vũ Văn Phong Tiêu Vũ cũng có.
Chẳng bao lâu sau, một tờ mật chiếu đã nằm trong tay Tiêu Vũ. Có điều chuyện còn lại cũng rắc rối.
Ngay lúc Tiêu Vũ đang suy nghĩ về chuyện này, Liễu Sơn đã mở miệng bảo: “Công chúa, thật ra có hai thuộc hạ vì lo lắng cho ta nên đã đuổi theo.”
“Nếu Công chúa tin tưởng, ta có thể để bọn họ tới xử lý việc này.” Liễu Sơn nói.
Tiêu Vũ bảo: “Dẫn ta đi gặp bọn họ một chút.”
Mưa bên ngoài đã tạm thời ngừng lại. Hai người Liễu Sơn và Tiêu Vũ đồng thời xuất hiện trong một khu rừng hoang. Chỉ qua một lát đã có hai người quần áo rách rưới xuất hiện.
“Đại ca! Bọn ta tới muộn rồi!” Một người trong đó nhìn thấy Liễu Sơn thì vô cùng kích động.
Tiêu Vũ quan sát một chút, hỏi: “Đây chính là thuộc hạ của ngươi sao?”
“Đúng vậy, bọn họ một người tên Tiêu Cung, một người tên Tiêu Tiễn, rất trung thành.” Liễu Sơn tiếp tục nói.
Bọn họ mới đuổi theo, cũng là hôm nay Liễu Sơn ra ngoài làm việc mới gặp được hắn ta.
“Đại ca, đây là...” Tiêu Tiễn nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ.
Liễu Sơn nói: “Vị này chính là Trưởng Công chúa Tiêu Vũ.”
Hai huynh đệ kia nhìn nhau một cái, một người trong đó lập tức kinh ngạc nói: “Đại ca! Ngươi hồ đồ rồi! Sao ngươi có thể lăn lộn với người như vậy! Lẽ nào ngươi quên mất mình rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng là do cẩu Hoàng đế ngu ngốc kia sao!”
Tiêu Vũ: “...”
“Các ngươi yên lặng một chút, lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau này nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng không liên quan gì tới hoàng tộc Tiêu thị. Kẻ tính kế hãm hại ta chính là người thân thiết với Tướng phủ, không ngoài dự đoán của ta, bây giờ gã ta cũng đã thăng chức rồi đúng không?” Giọng Liễu Sơn lạnh lùng nói.
Nếu không phải có người rắp tâm hãm hại thì sao lại có người dám tới nhà Giáo đầu đùa giỡn phu nhân của hắn ta?
Dường như thoáng chốc hai huynh đệ Tiêu gia đã hiểu ra. Lúc này suy nghĩ của Tiêu Vũ cũng rõ ràng, vì sao Liễu Sơn lại dễ dàng đi theo mình như vậy, bởi vì hắn ta vốn dĩ không có thù hận với mình, trái lại hận người của gia tộc Vũ Văn kia hơn.
“Nếu các ngươi bằng lòng đi theo ta, ta phong các ngươi làm Tả Hữu Tướng quân.” Tiêu Vũ mở miệng nói.
Lúc trước huynh đệ Tiêu gia ở trong cấm quân cũng không có chức quan, bây giờ vừa nghe Tiêu Vũ nói vậy cũng có chút căng thẳng: “Việc này...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận