Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 150: Của Đi Người Yên Vui

.



Chương 150: Của Đi Người Yên Vui
Lúc Tiêu Vũ mò đến kho lương thực, nhìn ngũ cốc, lúa mì và cả bắp đầy bồ bên trong, trong lòng nàng rất bất ngờ.
Tạ Quảng này không trung thành lắm, nhưng lại cai trị Nam Dương này không tệ, ít nhất kho lương thực này dồi dào hơn bất kỳ kho lương thực của quận nào mà nàng từng nhìn thấy.
Tiêu Vũ nhìn lương thực trong kho lương thực, vốn định lấy đi toàn bộ. Lúc này nàng lại nghe thấy thủ quân bên ngoài răn dạy.
“Tất cả mọi người cảnh giác một chút cho ta, trông chừng lương thực cẩn thận! Đợi nước rút nhất định đại nhân sẽ mở kho cứu trợ thiên tai, số lương thực này chính là mạng sống của dân chúng Nam Dương chúng ta!” Thống lĩnh thủ quân trầm giọng nói.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì động tác ra tay khựng lại. Nàng chỉ lấy đi một nửa lương thực. Để xem xem tên Tạ Quảng đen đủi, có thể rơi đầu bất kỳ lúc nào kia liệu có thật sự cứu trợ thiên tai hay không!
Nếu Tạ Quảng không làm, vậy nàng đảm bảo một hạt gạo cũng sẽ không chừa lại cho Tạ Quảng.
Đương nhiên, nàng để lại những thứ này cũng không phải vì Tạ Quảng mà là vì dân chúng Nam dương. Về phần nàng lấy đi một nửa, cho dù nàng là lợn tinh chuyển thế cũng không ăn hết nhiều gạo như vậy, nàng cũng chỉ chuẩn bị chia cho dân chúng đói bụng mà thôi.
Lũ lụt thế tới rào rạt, đi cũng rất nhanh. Ngày hôm sau nước đã rút đi rất nhiều. Cuối cùng Tạ Quảng cũng trải qua trăm cay nghìn đắng đi tới nơi đặt lương thực của mình.
“Trông coi kho lương thực thế nào?” Tạ Quảng mở miệng hỏi.
“Đại nhân... tối hôm qua, hình như kho lương thực bị trộm rồi.” Lúc Thống lĩnh thủ quân nói lời này lưng đã sắp cong tới mặt đất, vốn dĩ không dám nhìn ánh mắt của Tạ Quảng.
Tạ Quảng nghe thấy lời này thì vội vàng xông vào kho lương thực nhìn. Vừa nhìn một cái, chỉ thấy lương thực mình tích trữ lúc trước đã ít đi một nửa.
Tạ Quảng khí huyết dâng lên, suýt chút nữa bất tỉnh, nhưng vì thuốc lúc trước Tiêu Vũ cho ông ấy có dược tính quá tốt, bây giờ ông ấy lưng không mỏi chân không đau thở ra một hơi là có thể leo năm tầng lầu, vì vậy lúc này ông ấy đã mất đi tư cách bất tỉnh.
“Đại nhân, ngài hãy nguôi giận, lương thực còn lại của chúng ta cũng đủ cứu trợ thiên tai rồi.” Thống lĩnh thủ quân chật vật khuyên nhủ.
Hai mắt Tạ Quảng đỏ rực: “Ngươi thì biết cái gì!”
Lương thực còn lạ nhất định đủ cho chính Nam Dương quận dùng... Nhưng... nhiều lương thực hơn, ông ấy cũng có việc để dùng. Về phần dùng làm gì, chắc chắn Tạ Quảng sẽ không tùy tiện nói với người ngoài.
“Vậy đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Thống lĩnh thủ quân tiếp tục hỏi.
Tạ Quảng bất lực nhìn lên trời, có thể làm sao? Gió thổi vỏ trứng gà, của đi người yên vui. Còn có thể làm sao?
(Ý nói của cải dễ vỡ giống như trứng gà, nếu người không đặt nặng của cải thì không cần lo được lo mất về của cải, tất nhiên tâm trạng sẽ vui vẻ, của cải mất hết thì từ nay về sau không cần gặp phải phiền phức do của cải mang tới nữa.)
Chỉ cần người ông ấy chờ có thể bình an khỏe mạnh, chỉ cần cái mạng già này của ông ấy vẫn còn, luôn có biện pháp. Sức chịu đựng của Tạ Quảng vẫn rất mạnh, lúc này đã phấn chấn trở lại.
“Mở kho, cứu trợ thiên tai!” Tạ Quảng trầm giọng nói.
Ông ấy tin nếu bệ hạ còn sống cũng sẽ kêu ông ấy dùng số lương thực này cứu trợ thiên tai trước.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng đã trở lại đại doanh lưu đày từ lâu. Mọi người ngồi trên nóc nhà hai ngày, nước lũ gần như đã rút hết. Tuy rằng trên đường lầy lội vẩn đục nhưng chung quy vẫn có thể đi được.
“Chúng ta làm sao bây giờ? Có phải nên đi tìm Thái thú đóng dấu lên lộ dẫn, sau đó rời khỏi nơi này không?” Vạn Hổ hỏi Tiền Xuyên.
Tiền Xuyên suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Ngươi ở đây trông coi đại đội lưu đày.”
“Ta dẫn Công chúa đi gặp Thái thú.” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Nói đến đây, Tiền Xuyên bổ sung một câu: “Công chúa là phạm nhân quan trọng, phải để Thái thú đích thân xem qua. Những người khác... làm phiền ngươi rồi.”
Vạn Hổ cả thấy Tiền Xuyên nói rất có lý, lập tức bảo: “Được.”
Tiêu Vũ cứ thế quang minh chính đại rời khỏi nơi này với Tiền Xuyên.
Chờ đến chỗ không có ai, Tiền Xuyên hỏi: “Công chúa, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tiêu Vũ nói: “Vào thành!”
Tiền Xuyên rất căng thẳng: “Không phải Công chúa nói Thái thú Nam Dương quận này là một tên phản tặc sao? Bây giờ chúng ta đi chẳng phải là chui đầu vào lưới à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận