Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 98: Ta Cho Mượn

.



Chương 98: Ta Cho Mượn
“Phải... phải. Những người đó đều là người Đại đương gia bọn ta nhặt về từ bên ngoài, người già cô độc không có người phụng dưỡng, còn có một vài hài tử bị người ta vứt bỏ, trước khi gặp được Đại đương gia của bọn ta, bọn họ đều không sống nổi nữa.”
Tiểu Lâm Tử trở nên buồn bã: “Thật ra bọn ta cướp bóc cũng không hại đến mạng người, chỉ lấy một chút tiền qua đường. Bọn ta cũng biết như vậy không đúng, nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào khác.”
Nói xong, Tiểu Lâm Tử vô cùng phẫn nộ bảo: “Nếu để ta gặp lại nữ quỷ kia, ta nhất định phải vặn đầu nữ quỷ xuống!”
“Người lương thiện như Đại đương gia của bọn ta mà nàng ta cũng muốn hại!” Tiểu Lâm Tử nắm hai tay, vẻ mặt dũng cảm.
Tiêu Vũ: “...”
Nàng mệt mỏi xoa thái dương. Làm sao nàng biết còn có nội tình như vậy chứ?
“Các vị, có ai có thể cho ta mượn ít bạc hay không? Nếu có, Hắc Phong ta bằng lòng làm trâu làm ngựa báo đáp!” Đột nhiên Hắc Phong quay đầu lại nhìn mọi người nói.
Trần Thuận Niên nhìn thoáng qua Tiêu Vũ theo bản năng. Ồ, lại có thêm một tên không biết xấu hổ. Lúc trước Tiêu Vũ vay tiền ít nhiều gì cũng là vay người nàng quen.
Tên Hắc Phong này đang hỏi vay tiền những phạm nhân lưu đày khác sao? Tiền này, tất nhiên không ai bằng lòng cho mượn.
Ngay khi Hắc Phong mặt mày suy sụp, Tiêu Vũ mở miệng: “Ta cho mượn!”
Trần Thuận Niên nghe thấy lời này rất muốn nhắc nhở Tiêu Vũ một chút, có phải người quên rồi không, người còn nợ Ngụy Vương năm lượng bạc đấy?
Tiêu Vũ nói: “Ta còn hai trăm lượng bạc, có thể cho ngươi mượn, ngươi lấy về cho người nhà của ngươi đi.”
Sự mềm lòng chết tiệt này!
Đúng vậy, lúc này nàng nhìn những người già trên tám mươi tuổi kia, lại nhìn mấy đầu củ cải lớn lớn nhỏ nhỏ kia đã mềm lòng rồi.
Hắc Phong nghe thấy thế thì đôi mắt hơi phát sáng, hắn ta bịch một tiếng quỳ xuống với Tiêu Vũ: “Người chính là tiên nữ lương thiện nhất trên đời này, sau này tính mạng của các huynh đệ Hắc Phong trại bọn ta đều thuộc về người! Mặc cho người sai khiến.”
Tiêu Vũ có chút bất ngờ: “Ngươi có thể đại diện cho những người khác sao?”
Tiểu Lâm Tử nói: “Mạng của mấy người bọn ta đều do lão trại chủ cứu, mạng đã sớm là của Hắc Phong trại rồi. Trại chủ nghe lời ai, bọn ta nghe lời người đó!”
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vai Tiểu Lâm Tử. Tiểu Lâm Tử có chút sợ ngây người, bởi vì trong mắt hắn ta, trên người vị Công chúa vong quốc này vẫn còn hơi thở tôn quý, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với hắn ta.
Chỉ nghe Tiêu Vũ nói: “Vậy sau này ngươi cũng là người của ta! Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Mặt Tiểu Lâm Tử lập tức đỏ bừng lên.
Dung Phi ho nhẹ một tiếng, ở bên cạnh giải thích: “Ý của Công chúa là, sau này ngươi chính là thuộc hạ của nàng rồi.”
Suy cho cùng Công chúa vẫn là một cô nương trẻ tuổi, nói tới nói lui vẫn phải giải thích đúng mực một chút.
Mặc dù với thân phận của bọn họ bây giờ sau này cũng không gả đi được, nhưng lỡ như thì sao?
Tiêu Vũ nào biết trong lòng Dung Phi mình đã là loại không gả ra ngoài được. Tiêu Vũ gọi Hắc Phong lại, thấp giọng nói vài câu.
Hắc Phong cầm lấy tiền, lúc đưa cho người trong trại thì căn dặn: “Các ngươi cầm tiền, đừng để lộ ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi, cũng không cần quay về Hắc Phong trại nữa, tìm một nơi khác sống đi.”
Công chúa nói với hắn ta đúng lắm, bây giờ hắn ta đi theo nàng có thể sẽ rước họa vào thân, những người Hắc Phong trại này nhất định phải trốn cho kỹ.
Mọi người Hắc Phong trại cầm tiền, lệ rơi đầy mặt: “Trại chủ, ngài nhất định phải bảo trọng!”
Tiêu Vũ: “...” Thật ra không cần phải khóc, qua vài ngày nữa sẽ vinh quang trở về quê cũ rồi.
Người của Hắc Phong trại cầm lấy túi tiền Hắc Phong cho đi thật xa mới dám mở cái túi tiền kia ra nhìn vào bên trong. Vừa nhìn một cái, chủ sự hôm nay lập tức kinh ngạc.
Đây nào phải hai trăm lượng bạc chứ! Đây là hai trăm lượng vàng! Giá tiền của vàng và bạc không giống nhau, có hai trăm lượng vàng này rồi đủ cho bọn họ trải qua ngày tháng tốt đẹp!
Thì ra thứ Công chúa nói vậy mà là vàng sao? Công chúa này cũng thật hào phóng!
Trên thực tế, Tiêu Vũ không hề hào phóng chút nào. Đối với kẻ địch, nàng là châu chấu bay ngang, không còn một ngọn cỏ.
Nhưng với những người già yếu này, còn có những hài tử kia trưởng thành đi học đều cần dùng tiền, theo ý của Hắc Phong, toàn bộ Hắc Phong trại đều là người của nàng.
Tuy rằng những người già yếu này không giúp đỡ được gì, nhưng đối với Tiêu Vũ nếu đã là người một nhà thì nàng sẽ không keo kiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận