Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 845: Ngươi Muốn Mưu Sát Chủ Nhân Hả

.



Chương 845: Ngươi Muốn Mưu Sát Chủ Nhân Hả
Thật đáng tiếc, thời không của hai triều đại này không thông nhau.
Không thì nếu đưa mấy người Tô Lệ Nương, Dung Phi, Ngọc Tần, còn có Ngụy Ngọc Lâm, Thẩm Hàn Thu, Võ Vương... đến hiện đại.
Sẽ tạo ra chấn động đến cỡ nào đây nhỉ?
Tại sao lại muốn mang theo Võ Vương ấy à? Là bởi vì tên Võ Vương này, tuy rằng không tuấn tú như những người khác nhưng lại rất nam tính khỏe khoắn đó!
Giống như là người mẫu nam của tập đoàn nước dừa kiếp trước, cũng có fans hẳn hoi!
Thấy Tiêu Vũ nở nụ cười.
Ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm trở nên sâu thẳm, giống như muốn nhét Tiêu Vũ vào trong mắt mình vậy.
“Có gì mà buồn cười?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Cũng không có gì buồn cười, chỉ là cảm thấy, ngươi trông rất thú vị.”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Lúc này hắn có chút im lặng.
Chủ yếu là lời này, nghe kiểu gì cũng không thấy giống một câu khen ngợi, cho dù Ngụy Ngọc Lâm thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể lý giải được thái độ của Tiêu Vũ đối với mình.
Tiêu Vũ giang hai tay ra.
Có gió thổi qua.
Tiêu Vũ cảm thấy cảm giác tịch mịch trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Con người ấy à... Chung quy vẫn là động vật quần cư, vẫn cần phải sống ở nơi đông người!
Ở trong không gian của nàng, muốn cái gì có cái đó, nhưng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ trống trải.
Lúc này Đặc Năng Lạp không nhịn được giơ móng lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tiêu Vũ khẽ lảo đảo một chút.
Suýt nữa thì ngã.
Ngụy Ngọc Lâm nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra kéo Tiêu Vũ lại, dùng sức kéo nàng trở về, bấy giờ Tiêu Vũ mới không ngã xuống xe ngựa, mà đập thẳng vào người Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm kêu lên một tiếng, cả người bị Tiêu Vũ xô vào thùng xe ngựa.
Một lúc lâu sau Tiêu Vũ mới hồi thần.
Tiêu Vũ cắn răng nói: “Đặc Năng Lạp! Ngươi muốn mưu sát chủ nhân hả?”
Đặc Năng Lạp rất oan ức.
Nó hoàn toàn không có ý như vậy.
Chỉ là hai người này nói chuyện thông qua mình, tình chàng ý thiếp, cảm giác này khiến nó thấy ngứa ngáy trong lòng, cực kỳ nhớ nhung Bạch Tuyết của mình... Suy nghĩ một lát, lại tưởng tượng Bạch Tuyết sẽ sinh cho mình một con ngựa con xinh đẹp.
Nên mới kích động, đắc ý quên mất cả thực tại như vậy đó!
Ngụy Ngọc Lâm đỡ Tiêu Vũ ngồi vững: “Nàng có sao không?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Nhờ phúc của ngươi, ta không bị gãy tay gãy chân, ngươi thì sao?”
Ngụy Ngọc Lâm đang định nói mình không sao hết, ai biết vừa cử động một chút, cánh tay trái đang bị đè bên dưới truyền đến cảm giác đau nhói.
Động tác của Ngụy Ngọc Lâm dừng lại, sắc mặt có chút khó chịu.
Tiêu Vũ lập tức hỏi: “Sao vậy?”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức vươn tay ra kiểm tra cho Ngụy Ngọc Lâm.
Cách kiểm tra thương gân động cốt này, vọng văn vấn thiết* không thể dùng được rồi.
(*) Tứ chẩn là phương pháp chính trong khám bệnh của Y học cổ truyền, bao gồm: vọng (nhìn), văn (nghe, ngửi ), vấn ( hỏi), thiết ( sờ nắn, xem mạch).
Chỉ có thể vươn tay ra sờ trực tiếp.
Tay Tiêu Vũ men theo tay của Ngụy Ngọc Lâm sờ tới bả vai của hắn, cũng sờ lên cả xương bả vai ở sau lưng Ngụy Ngọc Lâm.
Thân thể Ngụy Ngọc Lâm cứng ngắc.
Nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt muốn nói lại thôi.
Hắn cũng không ngờ Tiêu Vũ lại làm như vậy!
Cuối cùng hắn không nhịn được mà nhắc nhở: “A Vũ, chúng ta nam nữ khác biệt, nàng có biết không?”
A Vũ thân thiết với hắn như vậy, có phải chứng tỏ rằng nàng cũng hơi thích hắn không?
Nghĩ vậy, trên mặt Ngụy Ngọc Lâm hiện lên ý cười.
Ai ngờ Tiêu Vũ há mồm nói thẳng: “Không sao, ta không quan tâm điều đó, trước đây ta đã khám cho người khác không chỉ một lần, đừng nói ngươi bị thương ở trên cánh tay, dù ngươi có bị thương ở trên mông, ta cũng có thể chỉnh xương hoặc là cạo xương chữa thương cho ngươi nữa cơ!”
Vừa dứt lời.
Tiêu Vũ đã dùng sức nhấc lên.
Hơi bẻ nhẹ một chút.
Cánh tay trật khớp của Ngụy Ngọc Lâm đã được nâng lên.
Động tác này đương nhiên rất đau, nhưng Ngụy Ngọc Lâm không rên một tiếng, mà cụp mắt không biết đang nhìn cái gì.
“Sao không nói gì vậy? Đau lắm à?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Không sao.”
Chỉ là trong lòng có hơi chua xót.
Tiêu Vũ vươn tay vỗ vỗ bả vai của Ngụy Ngọc Lâm: “Chuyện vừa rồi vẫn phải cảm ơn ngươi!”
“Nếu không có ngươi, ta đã bị thương rồi.” Tiêu Vũ bổ sung.
Tiêu Vũ còn tưởng rằng là thái độ của mình không tốt, làm cho ân nhân đau lòng, đây cũng không phải là điều mà nàng nên làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận