Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 88: Ám Hương Lâu

.



Chương 88: Ám Hương Lâu
Tiêu Vũ lợi dụng bóng đêm đi thẳng tới hoa lâu phồn hoa nhất trong kinh: “Ám Hương lâu”.
Ám Hương lâu này ngoài sáng là thanh lâu tiếp đãi khách nhân, trong tối đương nhiên là làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau khi Tiêu Vũ đi vào thì ném cho tú bà một thỏi vàng: “Ta muốn gặp quản sự của các ngươi.”
Tú bà nhiệt tình nở nụ cười: “Chao ôi, vị tiểu lang quân này, ta chính là quản sự ở đây, ra tay hào phóng như vậy, ngài muốn cô nương thế nào?”
Tiêu Vũ híp mắt nói từng chữ một: “Ta không cần cô nương, ta cần lang quân.”
“Ngài nói đùa rồi, chỗ ta là hoa lâu, không có tiểu lang quân. Nếu ngài thật sự thích tiểu lang quân thì có thể tới Nam Phong lâu phía đối diện.” Tú bà trang điểm xinh đẹp, khiến người ta không nhìn ra nét mặt của nàng ta.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ta có rất nhiều tiền, hôm ta ta tới là để tìm hiểu tin tức. Người quang minh chính đại không nói vòng vo, nếu ta đã tìm tới nơi này thì tất nhiên có đạo lý của ta. Ngươi vẫn nên phái người quản chuyện này đến đi.”
“Mời ngài đi bên này.” Tú bà quan sát Tiêu Vũ một chút, tiếp tục nói.
Không bao lâu sau, Tiêu Vũ đã được đưa tới tầng trên cùng Ám Ảnh lâu. Tiêu Vũ đi vào đã thấy một cái bình phong, phía sau bình phong có một người đang ngồi.
“Ngươi muốn nghe ngóng tin tức gì?” Giọng nói của người kia lạnh lùng lạ thường.
Tiêu Vũ nói: “Mấy ngày trước Ám Ảnh lâu các ngươi đưa một đôi mẹ con ra khỏi cung, hôm nay ta tới là để tìm hiểu tin tức về bọn họ.”
Người nọ cười lạnh: “Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì!”
Tiêu Vũ vứt cái túi trên vai mình xuống đất. Rào rào một tiếng, cái túi phát ra tiếng mở ra, bên trong vậy mà là một túi vàng!
Tú bà kia luôn ở bên cạnh Tiêu Vũ, nàng ta thấy số vàng này thì hai mắt lập tức tỏa sáng: “Lâu chủ, đều là vàng!”
Đây là một khách hàng lớn!
Tiêu Vũ hỏi: “Có đủ không?”
“Ngươi có biết đôi mẹ con ngươi hỏi thăm có thân phận thế nào không? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?” Lâu chủ Ám Ảnh chất vấn.
Cách bình phong, Tiêu Vũ chỉ có thể nhìn thấy sau tấm bình phong là một bóng người thon dài như trúc đang ngồi.
Tiêu Vũ hỏi: “Không phải Ám Ảnh lâu các ngươi chỉ để ý lấy tiền làm việc sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Giọng nói của lâu chủ Ám Ảnh lâu lành lạnh, giống như băng vụn rơi lên khay ngọc.
Chỉ nghe hắn nói: “Cho dù là lấy tiền làm việc cũng phải chú ý thứ tự trước sau.”
Tiêu Vũ nghe thế thì biết lâu chủ này không muốn bán tin tức của Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn cho mình.
Có điều Tiêu Vũ cũng không tức giận, bởi vì điều này cho thấy lâu chủ Ám Ảnh lâu này vẫn rất đáng tin. Nếu ai ai cũng có thể thăm dò được tin tức từ nơi này, vậy an toàn của Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn cũng không thể đảm bảo.
Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Vấn đề vừa rồi ngươi hỏi ta, ta có thể trả lời ngươi.”
“Ta cũng là hoàng tộc Tiêu thị, hôm nay tới tìm ngươi là hi vọng tìm được bọn họ, cũng không có ý hại bọn họ.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lâu chủ Ám Ảnh lâu cười khẽ một tiếng: “Bây giờ huyết mạch hoàng tộc Tiêu thị tàn lụi, ngươi nói mình là hoàng tộc Tiêu thị, lại là vị nào?”
Tiêu Vũ trầm giọng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chính là Trưởng Công chúa Tiêu Vũ.”
Nếu Ám Ảnh lâu này đã giúp đỡ Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn bỏ trốn cho thấy bọn họ không phải là người của Vũ Văn Phong, như vậy nàng cũng không sợ thân phận của mình bại lộ.
Lâu chủ mãi không lên tiếng. Tiêu Vũ có thể cảm giác được lâu chủ Ám Ảnh lâu đang cách bình phong nhìn mình, hình như đang suy tư điều gì.
Một lát sau, một quyển trục từ bên cạnh bình phong bay ra. Tiêu Vũ đưa tay đón lấy, mở ra xem, bên trong là một tấm bản đồ, bên trên vậy mà đánh dấu mấy mũi tên.
“Đã đến khu vực Thanh Nguyên, Ám Ảnh lâu ta hoàn thành sứ mệnh, không âm thầm hộ tống nữa.” Giọng nói của lâu chủ Ám Ảnh lâu lành lạnh.
Tiêu Vũ có chút bất ngờ, mới vừa rồi còn cắn chết không nói tin tức cho mình, mình vừa nói mình là Tiêu Vũ thì lâu chủ Ám Ảnh lâu kia lập tức tin sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Ngươi chắc chắn lời ta nói là thật vậy à? Không phải là Công chúa giả mạo?”
Lâu chủ cười khẽ một tiếng: “Ngày hôm trước Công chúa đã tiến vào Thịnh Kinh này, vậy chuyện của Lâm gia chắc hẳn có liên quan tới Công chúa đúng không? Công chúa có thể tìm tới nơi này, tất nhiên là đã gặp tùy tùng tiểu nội kia. Công chúa cảm thấy... nếu không có sự cho phép của ta, tùy tùng tiểu nội kia sẽ biết tin tức của Ám Ảnh lâu sao?” Lâu chủ hỏi ngược lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận