Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 967: Có Người Bắt Nạt Các Ngươi Sao

.



Chương 967: Có Người Bắt Nạt Các Ngươi Sao
Tiêu Vũ hỏi: “Sao không đi chơi đi?”
Dậy rồi mà không ra ngoài chơi một lúc sao?
Đại Đặc đáp: “Không muốn ra ngoài.”
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Sao thế? Có người bắt nạt các ngươi sao?”
Không thể nào... đây là Thái tử phủ đấy.
Ai dám bắt nạt hai hài tử này.
Tiểu Đặc khẽ nói: “Có người nói, hai bọn ta danh không chính ngôn không thuận...”
“Sao lại là danh không chính ngôn không thuận?” Tiêu Vũ hỏi.
“Bọn họ nói cha và mama chưa thành hôn.” Tiểu Đặc khẽ nói, trong mắt lộ rõ vẻ chán nản.
Tiêu Vũ nghe vậy, mặt mũi lập tức sa sầm lại.
“Ai nói? Ta đi tìm kẻ đó tính sổ.” Tiêu Vũ cảm thấy bản thân cần tìm người này để thảo luận về triết lý cuộc sống.
Lúc này Đại Đặc mới nói: “Miệng của vạn người, làm sao có thể phòng được?”
Tiêu Vũ bất đắc dĩ nói: “Không phải là thành thân sao? Vậy thì thành.”
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ phản đối chuyện này.
Không thành thân chủ yếu là vì không có thời gian.
Hơn nữa, đối với Tiêu Vũ của sau này mà nói, dù thành thân hay không thành thân... Tiêu Vũ cảm thấy đều như nhau.
Hài tử cũng có cả rồi.
Nàng thật sự không có khả năng đối mặt với ba nghìn trai lơ, chỉ có thể sống cùng với Ngụy Ngọc Lâm.
Nếu không sẽ thành gương xấu cho hài tử.
Ngụy Ngọc Lâm không ngờ, hạnh phúc lại đến một cách bất ngờ như thế.
Dĩ nhiên chuyện Tiêu Vũ đột nhiên đồng ý chuyện thành hôn này.
Khiến cho Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
“Khi nào thì chúng ta thành thân?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút: “Lúc nào cũng được, tùy ngươi sắp xếp.”
“Có điều, sự thật mất lòng ta phải nói trước thế này, ta có thể đến Ngụy quốc làm Thái tử phi cho ngươi thì ngươi cũng phải đến Đại Ninh làm Phò mã.” Tiêu Vũ cao giọng nói.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Ta ở rể luôn bên đó cũng được.”
Lời này đúng là hơi hoang đường.
Nhưng cũng là lời nói thật lòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Cũng là tiếng lòng của Ngụy Đế.
Ông ấy đồng ý gả nhi tử đi. Ngụy quốc này coi như sính lễ.
Dù gì sau này tôn tử của ông ấy cũng là người kế thừa Ngụy quốc, ông ấy không tin, đến lúc ấy Tiêu Vũ thật sự đối xử tệ bạc với nhi tử của mình.
Đại Đặc là thân nhi tử của Tiêu Vũ.
Ngụy Đế cũng coi như đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
Sống đến già đầu rồi, cuối cùng cũng thông suốt.
Đương nhiên, việc này cũng đem lại lợi ích rất lớn cho Ngụy Đế.
Bởi vì Ngụy Đế... làm việc quá sức trong suốt thời gian dài, sức khỏe đã suy yếu từ lâu.
Nhưng kể từ khi suy nghĩ thông suốt.
Sức khỏe của Ngụy Đế đã được cải thiện một cách rõ rệt, điều này khiến Ngụy Đế cảm thấy... bản thân có thể mượn ông trời thêm năm trăm năm nữa.
Chủ yếu là tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Sự thật chứng minh, qua lo lắng chuyện công việc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con người.
Tiêu Vũ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này.
Vậy nên nàng về Đại Ninh trước.
Về phần hai hài tử...
Nếu đã đưa đến cho cha bọn trẻ, vậy cứ để bọn trẻ theo cha của chúng mấy ngày đi.
Dù sao thì... Ngụy Ngọc Lâm cũng chăm sóc hài tử giỏi hơn nàng.
Sau khi Tiêu Vũ trở lại Đại Ninh, cuối cùng nàng cũng cảm thấy yên bình.
Mặc dù nói, cứ như vậy, Tiêu Vũ cũng thấy hơi nhớ hài tử nhưng so với khoảng thời gian tự do ngắn ngủi, hiếm lắm mới có được này. Việc nhớ hài tử cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Lý Vi mơ hồ mất hơn hai năm.
Đã ròng rã gần ba năm kể từ khi người trong lòng hắn ta bỗng nhiên bệnh tật tạ thế... Lý Vi vẫn chưa thể vượt qua được.
Ngày hôm đó, có người tìm tới Lý Vi, khuyên hắn ta một câu.
“Lý Vi, ngươi xem, Đại Ninh chúng ta đâu đâu cũng có những điều mới mẻ, ngươi không thể chìm đắm mãi trong chuyện cũ được. Cho dù ngươi không muốn theo con đường thi cử công danh, vậy thì nhận lời làm tiên sinh dạy học cũng là chuyện tốt.” Người khuyên Lý Vi là bạn cũ của Lý Vi.
Bây giờ đang giảng dạy ở thư viện Tây Sơn.
Theo quan điểm của hắn ta, Lý Vi có học vấn nên đi truyền đạo học nghề, cống hiến để xây dựng một Đại Ninh tươi đẹp.
Lý Vi gật đầu, nói: “Được.”
Dung Nhi vãng sinh đã lâu, hắn ta cũng nên tìm chút chuyện gì đó để làm.
Bằng hữu của Lý Vi đã giới thiệu Lý Vi đến thư viện.
Thế nhưng trước khi bước vào quá trình giảng dạy chính thức...
Phải qua một khóa huấn luyện.
Lý Vi thấy hơi bất ngờ: “Không thể dạy luôn được sao?”
Bằng hữu đáp: “Đương nhiên là không thể, chúng ta phải tham gia huấn luyện trước đã.”
Lý Vi ngồi cùng rất nhiều tiên sinh khác, ngay sau đó, có người bắt đầu chiếu hình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận