Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 627: Công Chúa Ngồi Xổm Ăn Cơm

.



Chương 627: Công Chúa Ngồi Xổm Ăn Cơm
Khổng tú tài đói cồn cào, cũng không muốn lãng phí thức ăn nên ăn tiếp, nhưng trong quá trình ăn, Khổng tú tài vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Người thích ăn nhân hương hồi đều biến thái!”
Tiêu Vũ trầm mặc rồi.
Khổng tú tài thấy trong cái đĩa của Tiêu Vũ vẫn còn đồ ăn thì hỏi: “Đây là gì?”
Tiêu Vũ cực kì nhiệt tình: “Ăn thử đi.”
Yêu chia sẻ mới là đứa trẻ ngoan.
Khổng tú tài đưa tay bốc một cọng rau diếp cá bỏ vào miệng, một miếng này khiến cho mùi hương hồi và mùi diếp cá trong miệng trộn lẫn vào nhau, suýt chút nữa khiến Khổng tú tài nôn ra ngoài.
Thấy Khổng tú tài như vậy, Tiêu Vũ lấy rau diếp cá của mình về. Nữ tử có phúc không vào nhà vô phúc, rau diếp cá không vào miệng người không biết hàng.
Khổng tú tài nhìn Tiêu Vũ, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, Tiêu Bát cô nương ngày trên mặt có vết bớt lớn như vậy... hơn nữa không biết có phải ảo giác của hắn ta hay không, hắn ta cứ luôn cảm thấy hình như động tác của cái bớt này có hơi thay đổi, ở trên còn nhiều thêm một chút rỗ.
Đây không phải ảo giác của Khổng tú tài. Đúng là Ultraman của Tiêu Vũ thay đổi rồi. Tổ hợp Ultraman kia cũng không chỉ có một dáng, mà còn các kiểu các loại động tác khác nhau, thế tay cũng không giống nhau.
Rất nhanh Khổng tú tài đã tự kiểm điểm bản thân ở trong lòng, hành động ghét bỏ của mình khi nãy có phải kích thích đến Tiêu Bát cô nương rồi không? Nghĩ như vậy, Khổng tú tài mới nói: “Thực ra ta biết, Tiêu Bát cô nương là một người tốt.”
Tiêu Vũ gật gật đầu, yên lòng thoải mái: “Ta đương nhiên là người tốt.”
Khổng tú tài im lặng rồi, hắn ta khen thì khen, nhưng thông thường mà nói người được khen không nên khiêm tốn một chút sao?
Khổng tú tài cảm thấy chủ đề này không tiếp tục được nữa, nhưng ở đây hắn ta lại không quen với người nào khác, thực sự quá buồn chán, thế nên Khổng tú tài chỉ đành tiếp tục tìm chủ đề. Nhưng người ở trong Kim Đăng quân, còn có thể nói chuyện gì chứ?
Khổng tú tài nói tiếp: “Ấy, chắc là ngươi cũng đến đây được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Ngươi đã từng gặp Tiêu Vũ công chúa chưa?”
Tiêu Vũ nghe đến đây, sâu xa nhìn Khổng tú tài một cái: “Làm sao? Ngươi rất có hứng thú với Tiêu Vũ?”
Khổng tú tài nói: “Ta tò mò thôi!”
“Hơn nữa vị Công chúa này còn là một truyền kỳ, trước kia suýt chút nữa thì thành hôn với Vũ Văn Thành đấy...”
Tiêu Vũ có hơi tò mò: “Ngươi cảm thấy Tiêu Vũ là một người thế nào?”
Khổng tú tài suy nghĩ sâu xa một lát: “Trước kia ta cảm thấy nàng ta là một tai tinh vong quốc, nhưng bây giờ xem ra, nàng ta mới là cứu tinh của Đại Ninh chúng ta!”
Tiêu Vũ nghe thấy câu này, cuối cùng không nhịn được mà khiêm tốn nói một câu: “Đánh giá này cao quá rồi.”
Khổng tú tài nói: “Đánh giá này không hề cao một chút nào!”
“Hơn nữa, ta cảm thấy có lẽ Công chúa là một mỹ nhân tuyệt sắc...” Trên mặt Khổng tú tài hơi ửng lên.
“Nếu như có thể gặp được Công chúa, nói một câu với Công chúa thì ta cảm thấy cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa rồi!” Khổng tú tài bổ sung.
Đúng vào lúc này, có người đi qua, nhìn Tiêu Vũ hành lễ: “Tham kiến Công chúa.”
Người hành lễ đều là thuộc hạ của Hắc Phong, từng đi theo Hắc Phong bảo vệ Tiêu Vũ. Nói đơn giản chính là từng tuần tra bên ngoài lều lớn của Tiêu Vũ, thế nên họ đã nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Vũ từ trước.
Tiêu Vũ vô thức nhìn Khổng tú tài một cái, nhưng Khổng tú tài không có phản ứng đặc biệt nào. Khổng tú tài không nghe thấy?
Ai ngờ một lúc sau, Khổng tú tài mới hỏi: “Vừa nãy ngươi có nghe thấy không? Bọn họ gọi Công chúa? Bọn họ bị trúng độc vẫn chưa tỉnh táo à?”
Tiêu Vũ chỉ và bản thân: “Ngươi nhìn ta có giống Công chúa không?”
Khổng tú tài đánh giá Tiêu Vũ một hồi. Không nói đến vết đen trên mặt của nữ tử trước mặt này, chỉ nói đến dáng ngồi xổm trên đất ăn cơm thì có thế nào cũng không thấy giống Công chúa!
“Ngươi đừng nói đùa nữa, ta biết ngươi giống ta, rất ngưỡng mộ Công chúa. Nhưng những lời như vậy không thể nói linh tinh, nếu như để người khác nghe thấy, chính là tội bất kính!” Khổng tú tài có lòng tốt nhắc nhở.
Cũng đúng vào lúc này, Tiêu Nguyên Cảnh nhảy nhót chạy đến. Tiểu thiếu niên mặc quân phục, nhìn có vẻ như ông cụ non. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Vũ, cậu bé lại có thêm vài phần hoạt bát tùy ý của tiểu hài tử.
“Cô cô!” Tiêu Nguyên Cảnh vô cùng hưng phấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận