Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 372: Thật Ra Cũng Không Phải Vì Nhân Từ

.



Chương 372: Thật Ra Cũng Không Phải Vì Nhân Từ
Hắc Phong đi phía sau Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng là không biết hối cải. Lần trước Công chúa của bọn ta không giết chết các ngươi đúng là quá nhân từ.”
Tiêu Vũ nhắc nhở một câu: “Thật ra cũng không phải vì nhân từ, hồi đó ta còn muốn bắt bọn chúng lại đem đi đổi lấy tiền đấy.” Nào có ai muốn bóp nát nén bạc của mình chứ?
Kim Sơn và những người khác đã bị giam giữ một quãng thời gian, lại phải đi bộ suốt một chặng đường dài, đến giờ bọn chúng đã chẳng còn chút sức lực nào. Lúc này, gã ta nhặt một hòn đá ném về phía Tiêu Vũ.
Kim Sơn vốn định dọa ngựa của Tiêu Vũ. Thế nhưng khi Đặc Năng Lạp nhìn thấy hòn đá ấy, nó còn khịt mũi nhìn hòn đá với vẻ khinh thường. Sau đó nó khẽ nâng đuôi lên, một loạt phân ngựa rớt từ trên mông nó xuống. Đây quả là sự khinh thường một cách trắng trợn.
Hắc Phong vung rìu xuống, thử một phát, sau đó kéo sợi xích sắt trên lưỡi rìu, kéo nó trở lại. Chẳng qua là lần này lưỡi rìu lướt qua đầu Kim Sơn, chém rớt một ít tóc của gã ta.
Tiêu Vũ và Hắc Phong cưỡi ngựa rời đi.
Kim Sơn nghiến răng nghiến lợi hô hào những người khác: “Đuổi theo cho ta.”
Đương nhiên người không đuổi kịp ngựa. Thế nhưng họ không hề hay biết, Kim Sơn và những người khác vẫn đuổi theo họ.
Tuy không thấy bóng dáng họ đâu nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết móng ngựa. Quanh khu vực này hoang vu, vắng vẻ, dấu vết của móng ngựa để lại sẽ giúp bọn chúng tìm được hướng đi.
Chẳng mấy chốc một nhóm gồm khoảng hai trăm người này đã đến được căn cứ ốc đảo. Hai mắt Kim Sơn sáng lên: “Không ngờ ở đây lại có một nơi thế này.”
Ngân Sơn cũng thốt lên theo: “Quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh. Đại ca, xông lên đi, chúng ta phải chiếm lấy nơi này, có vậy cuộc sống sau này mới khấm khá hơn.”
Ngân Sơn lớn tiếng nói.
Đám sơn phỉ phía sau cũng lập tức phấn chấn hô hào: “Xông lên.”
Đúng lúc này, Tiêu Vũ dẫn Tạ Vân Thịnh và một đám người ngựa đi tới: “Các huynh đệ, về đến nhà rồi.”
Lời nói vừa dứt, những người đã được huấn luyện bài bản lập tức xông ra ngoài, tóm gọn toàn bộ người của Kim Sơn trại.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Kim Sơn nhìn thấy những người kia mặc quân phục, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Tiêu Vũ cởi mũ màn che xuống, nói: “Để ta giới thiệu cho ngươi biết nhé, ta đây là Công chúa Tiêu Vũ. Đương nhiên, cũng là Tạ cô nương từng xuất hiện ở Dự quận của các ngươi.” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Cái danh Công chúa Tiêu Vũ này không khiến người của Kim Sơn trại có phản ứng gì đặc biệt. Thế nhưng một tiếng Tạ cô nương nàng vừa thốt lên lại khiến cho đôi mắt của Kim Sơn trợn ngược lên, con ngươi tưởng chừng rớt cả ra ngoài.
“Ngươi... là ngươi. Là kẻ thù của Kim Sơn trại bọn ta. Ta phải giết ngươi.” Kim Sơn tức giận nói.
Hắc Phong đi tới, giáng một đòn thật mạnh vào đầu của Kim Sơn, sau đó cười lạnh nói: “Hãy tôn trọng Công chúa nhà ta một chút.
“Công chúa, phải xử lý những người này thế nào đây? Đào hố chôn à?” Hắc Phong tiếp tục nói. Tiếc thật ở đây không có con sông lớn nào, không thể thủy táng đám người này.
Đám sơn phỉ nghe thấy vậy lập tức khẩn trương. Chắc những người này không định chôn sống bọn họ đâu nhỉ? Nhất là những người trong số bọn họ từng rơi vào bẫy của Tiêu Vũ lúc trước, đến tận giờ trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy ám ảnh khi nghe thấy từ hố này.
Tiêu Vũ nói: “Những người này bị lưu đày đến đây, bây giờ chôn họ cũng không thích hợp.”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Hay là thế này đi, trói những người này lại. Chẳng phải bên lò gạch kia đang thiếu vài người đào đất sét sao? Cứ việc gì bẩn thỉu, mệt mỏi thì để bọn họ đi làm.” Tiêu Vũ nói thẳng không chút thương tiếc.
“Người ở đây đông quá, chúng ta không thể dùng hết được.” Lưu Ngõa bước tới, nhìn thấy Tiêu Vũ thu được thêm một đám nô lệ nữa, không nhịn được nói.
“Có thể dùng thì giữ lại, không dùng được thì đào hố chôn đi.” Tiêu Vũ ung dung đáp lại. Dù đám sơn phỉ này trước đó có mạnh mẽ, kiên cường đến mấy, lúc này cũng phải hoảng hốt.
“Chọn ta. Chọn ta đi, ta có thể làm việc.”
“Giữ ta lại đi, ta cũng có thể.”
“Sau này chắc chắn ta sẽ làm việc chăm chỉ, không gây chuyện.”
“Ta sẽ cố gắng cải tạo, chuộc tội thật tốt, tranh thủ làm lại cuộc đời một lần nữa.”
Đám sơn phỉ lập tức nhốn nháo cả lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận