Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 134: Người Một Nhà

.



Chương 134: Người Một Nhà
Tống Kim Ngọc tiếp tục nói: “Sau khi Thái tử điện hạ xảy ra chuyện, bệ hạ đã cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, trong cung sẽ xảy ra biến cố, vì thế đã ra lệnh cho phụ tử bọn ta cùng dời một phần quốc khố ra ngoài.”
“Ý của bệ hạ là sau này sẽ giao những thứ này lại cho hậu nhân của Tiêu thị, mấy bữa nay ta vẫn luôn nghĩ cách để tiếp cận và tiếp tế Công chúa, Công chúa điện hạ không cảm giác được sao?” Tống Kim Ngọc hỏi ngược lại.
Tiêu Vũ nghe thế, hơi híp mắt: “Vậy ư?”
Cẩn thận ngẫm lại, quả thật Tống Kim Ngọc rất hào phóng với nàng. Tuy rằng hắn ta có tiền, nhưng ngoại trừ Trần Thuận Niên và nàng thì trong đại đội lưu đày này quả đúng là không có ai có thể chiếm hời từ Tống Kim Ngọc.
Nhưng mà… trong lòng Tống Kim Ngọc này có thật sự bằng lòng quy phục hay không, vẫn chưa nói chắc được.
Thấy Tiêu Vũ nhận lấy thánh chỉ, Tống Kim Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Công… Công chúa không định giết ta nữa đúng không?”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Có giết ngươi hay không, còn phải xem ngươi có trung thành với ta không.”
“Công chúa, người nói đi! Chỉ cần người muốn, lên núi đao hay xuống biển lửa, ta đều sẵn lòng làm cho Công chúa!” Tống Kim Ngọc tiếp tục nói.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Đi thôi.”
“Đi làm… làm gì?” Tống Kim Ngọc hơi sợ.
Tiêu Vũ cười như không cười: “Vứt xác.”
Tống Kim Ngọc không dám phản kháng, đi theo phía sau Tiêu Vũ.
Chuyện tất nhiên.
Tiêu Vũ mở miệng hỏi: “Sợ sao?”
Tống Kim Ngọc vội vàng nói: “Sợ…”
Ai mà không sợ cơ chứ? Nếu làm chuyện này không tốt một chút thôi thì kết cục của hắn ta sẽ hệt như Trần Thuận Niên rồi.
Tiêu Vũ tiện tay đưa một quyển luật pháp Đại Ninh cho Tống Kim Ngọc: “Nhìn xem.”
Tống Kim Ngọc sửng sốt một chút, Công chúa điện hạ luôn mang theo thứ này bên người sao?
Tiêu Vũ nói: “Ta chưa bao giờ giết người vô tội, người này chết như vậy cũng xem như quá sung sướng cho hắn ta rồi, nếu không dựa theo luật pháp của Đại Ninh ta, tội lỗi hắn ta phạm phải không xứng được toàn thây.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ đưa tay vỗ vỗ bả vai Tống Kim Ngọc: “Ngươi không cần sợ, chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm với hoàng tộc Tiêu thị ta, đương nhiên sẽ không rơi vào kết cục này.”
Tống Kim Ngọc lập tức thề nguyền: “Ta đương nhiên trung thành với hoàng tộc Tiêu thị, à không, từ nay về sau, ta chỉ trung thành với một mình Công chúa.”
“Thật ra phụ thân lưu đày ta đến đây, cũng là bởi vì biết Công chúa ở đây, để ta đi theo Công chúa.” Tống Kim Ngọc vội vàng bổ sung.
Đương nhiên, chính bản thân hắn ta cũng không hề tình nguyện bị lưu đày như thế này. Ở kinh thành nhị thế tổ có tiền sung sướng không làm, ai lại tình nguyện bị lưu đày chứ?
Nhưng Tống Kim Ngọc cũng không dám nói ra lời này.
Tiêu Vũ rất hài lòng với đáp án của Tống Kim Ngọc, mở miệng nói: “Bây giờ ngươi muốn không trung thành cũng không được, cái chết của Trần Thuận Niên này, cũng có một phần do ngươi.”
“Chúng ta đã là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền rồi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Tống Kim Ngọc lo lắng nói: “Cho nên, Công chúa coi ta là người một nhà? Không định giết ta nữa đúng không?”
Tiêu Vũ lập tức nghiêm túc nói: “Ta giết ngươi làm gì? Yên tâm đi, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, ta còn phải phong quan cho ngươi!”
“Ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo ta, chờ đến khi ta đoạt lại giang sơn...”
Tiêu Vũ dừng một chút, đánh giá Tống Kim Ngọc một lát rồi tiếp tục nói: “Bây giờ ngươi quản lý quốc khố vậy thì sau này sẽ làm Hộ bộ Thượng thư đi.”
Hộ bộ quản lý tiền bạc của cả thiên hạ.
Đó là một chức quan không nhỏ.
Lúc trước Tống gia chỉ là một chức quan nhỏ trông coi quốc khố, mặc dù nói chức quan này có phần quan trọng, nhưng cũng không có thực quyền gì, không lên được triều đình.
Tống Kim Ngọc nghe được mấy chữ Hộ bộ Thượng thư, trong lúc nhất thời cũng có chút động lòng: “Ta có thể làm được sao?”
“Người trẻ tuổi, ngươi phải có lòng tin với bản thân mình chứ! Ta tin tưởng ngươi! Ngươi có thể làm được!” Tiêu Vũ kiên định nhìn Tống Kim Ngọc.
Lòng Tống Kim Ngọc nhất thời nóng lên: “Công chúa, người coi trọng ta như vậy sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Không giấu diếm, lúc trước ta vừa thấy ngươi, ta đã biết ngươi không phải vật trong ao, ngoan ngoãn đi theo ta, trong vòng ba năm chắc chắn quan bào khoác thân.”
Tống Kim Ngọc đã từ sợ hãi, bắt đầu trở nên nhiệt huyết sôi trào: “Sau này ta sẽ giúp Công chúa quản lý tiền bạc, nhà ta lúc trước để lên danh sách các đồ vật được chuyển từ trong quốc khố ra, phụ thân cũng đã sớm bí mật phái người đưa ra ngoài để tụ họp với chúng ta ở Ninh Nam tháp rồi.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Rất tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận