Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 585: Nội Chiến

.



Chương 585: Nội Chiến
Thủ thành quân của Nam Dương không chỉ có con số này. Nếu đánh nhau thật, Tạ Quảng cũng không sợ gì.
Nhưng Tạ Quảng chưa nhận được lệnh của Tiêu Vũ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiêu Vũ nói: “Nếu có thể không cần một binh một tốt cũng có thể bắt được bọn chúng là tốt nhất.”
Tạ Quảng hỏi: “Công chúa có diệu kế gì?”
Tiêu Vũ cười híp mắt nói: “Bọn chúng ngàn dặm xa xôi mà tới đã rất vất vả rồi, chi bằng ngày mai ngươi hãy làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, giết heo làm thịt dê để chiêu đãi bọn chúng một phen, thế nào?”
Tạ Quảng nghe xong lời này thì cẩn thận nghiền ngẫm, sau đó mở to hai mắt nói: “Ý của Công chúa là hạ độc?”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Khiến bọn chúng không còn khả năng hành động là được.”
“Nhưng độc gì có thể làm được như vậy?” Tạ Quảng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Chuyện này đơn giản thôi.”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức lấy ra một chai nhựa nhỏ, cái chai này vẫn là nàng tìm, lúc trước đưa cho Ngọc Tần dùng. Trong đây chứa một loại thuốc được tinh luyện từ nhiều loại nấm.
Ngọc Tần kiểm soát tính toán rất tốt, sẽ không khiến người ta vào quan tài nằm, nhưng người ăn phải nhất định sẽ xui xẻo.
Trừ thứ này ra, Tiêu Vũ còn sợ xảy ra bất trắc nên lại lấy ra một bình nước.
“Tuy rằng thứ bên trong này không thể giải độc, nhưng nếu triệu chứng của người nào hơi nặng thì ngươi hãy dùng thêm một chút nước thuốc này, có thể giữ được tính mạng.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Theo Tiêu Vũ thấy, những binh sĩ này thì biết cái gì? Đơn giản là bị người của Vũ Văn gia kiềm chế mà thôi.
Sau khi đại quân của Vũ Văn Phong có một số người bỏ chạy, ông ta đã dùng một vài thủ đoạn mạnh mẽ, lại tập trung một số người.
Dùng thủ đoạn đơn giản là dùng người nhà của những người này để uy hiếp, hoặc là cho những người này uống thuốc độc phải uống thuốc giải đúng hạn, hoặc là dùng cổ các loại.
Tiêu Vũ đã hiểu vì sao lúc trước Vũ Văn Phong có thể nhanh chóng lấy được giang sơn như vậy rồi.
Ngoại trừ bày mưu tính kế nhiều năm, ông ta còn dùng thuật vu cổ.
Truyền Tiêu giáo của Tiêu Vũ cùng lắm là tẩy não tinh thần. Cho dù người không tin Truyền Tiêu giáo cũng không có hại gì. Nhưng nếu không nghe lời Vũ Văn Phong thì nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Dựa theo ý của Tiêu Vũ, hôm sau Tạ Quảng mời Vũ Văn Thành và Vũ Văn Hoành cùng nhau dùng cơm.
“Hai vị điện hạ, đều là người một nhà, cần gì phải khiến quan hệ trở nên căng thẳng như vậy chứ? Coi như cho ta một chút mặt mũi, cùng nhau ăn một bữa cơm, hòa giải một chút thế nào?” Tạ Quảng cười híp mắt nói.
Vũ Văn Hoành cười lạnh bảo: “Ai muốn dùng cơm với một kẻ bất nam bất nữ?”
Lúc trước ở kinh thành Vũ Văn Hoành còn phải giả bộ huynh hữu đệ cung* một chút, nhưng đã tới Nam Dương này, thấy Tạ Quảng cũng rất tôn kính Vũ Văn Thành, trong lòng gã ta lập tức không nhịn được nữa.
(*Huynh đệ thương yêu và kính trọng lẫn nhau.)
Nhất định gã ta phải khiến tên hạ thần này biết rõ Vũ Văn Thành đã không còn là Thái tử nữa! Gã ta mới phải!
Tạ Quảng nói: “Cho dù hai vị điện hạ muốn cãi nhau thì cũng phải ăn no bụng mới có sức chứ!”
“Ngài xem đồ ăn ta chuẩn bị cho các ngài, các ngài có thích ăn hay không?” Tạ Quảng nói xong cũng kêu người mang đồ ăn lên.
Nhìn hết món này tới món khác, còn có những món lúc trước chỉ có trên cung yến, hai người đều rất bất ngờ.
“Được đó Tạ Quảng, Nam Dương này của ngươi đúng là giàu có!” Vũ Văn Hoành híp mắt nói, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai và uy hiếp.
Mình đường đường là một Hoàng tử, cơm ăn trong cung vậy mà không ngon bằng Nam Dương này!
Tạ Quảng hèn mọn nói: “Ta cũng là đặc biệt chuẩn bị cho hai vị điện hạ.”
Tạ Quảng cảm thấy lúc này mình chính là một đoan thủy đại sư*. Hai người trước mắt ai cũng không thể đắc tội.
(*Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ “xử lý sự việc công bằng”, chỉ yếu chỉ người làm việc không thiên vị, mọi mặt đều quan tâm.)
Suy cho cùng hai người Vũ Văn Thành và Vũ Văn Hoành đã đói bụng, đồ ăn mà Tạ Quảng chuẩn bị lại quá thịnh soạn, hai người định động đũa.
Nhưng cuối cùng Vũ Văn Hoành híp mắt nói: “Khoan đã, Tạ đại nhân ăn trước đi.”
Tạ Quảng nở nụ cười: “Được, vậy ta sẽ thử đồ ăn cho hai vị điện hạ!”
Thấy Tạ Quảng cũng động đũa rồi, hai người không sợ nữa.
Cùng lúc đó, Tạ Quảng đã sai người mang đồ ăn cho quân đội mà hai người đưa tới.
Đã lâu rồi những người này không được ăn món như xương sườn xào tương. Trừ món này ra còn có gà con hầm nấm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận