Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 966: Giao Hàng

.



Chương 966: Giao Hàng
Khí chất ấy, ngoại hình ấy, tất cả đều thuộc loại cao cấp nhất, đặc biệt là sau khi Tiêu Vũ làm mẫu thân, nhìn nàng... đã không còn quá nam nhân nữa mà thay vào đó là toàn thân đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ít đi mấy phần anh khí, nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Cũng có thể coi là khá xứng với cái tên Tiêu Vũ này.
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, các ngươi mau đi ngủ đi.”
Đại Đặc và Tiểu Đặc quay qua nhìn nhau một chút.
Sau đó cả hai đồng thanh đáp: “Không ngủ.”
Tiêu Vũ chỉ ra phía bên ngoài, cố gắng nói lý: “Các ngươi xem, trời đã tối rồi.”
Đại Đặc thoáng nhìn ra phía bên ngoài một chút rồi đáp: “Đó là vì lệch múi giờ, lúc chúng ta đến đây trời vẫn còn sáng. Thế mà ở đây đã sắp tối rồi.”
Tiêu Vũ nhìn Đại nhi tử ngoan của mình.
Không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu tử này... thật sự rất thông minh.
Đại nhi tử của nàng vô cùng tuấn tú, rất giống cha.
Về phần nữ nhi ngoan... cũng rất xinh đẹp, vẫn y như cha.
Tiêu Vũ nhìn hai hạt đậu đỏ này cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng có cảm giác bản thân chẳng khác nào một người giao hàng.
“Ta nói ngủ là phải ngủ.” Bây giờ Tiêu Vũ muốn hai tiểu hỉ thước này đi ngủ ngay bây giờ.
Tiểu Đặc hỏi: “Bọn ta đi ngủ, người có định sinh thêm muội muội cho bọn ta không? Nếu như có muội muội, bọn ta có thể đi ngủ ngay bây giờ.”
Mặt Tiêu Vũ lập tức đỏ bừng lên.
“Ai dạy các ngươi nói thế?” Tiêu Vũ hỏi.
“Phong thúc thúc nói chuyện với người khác, bọn ta nghe được.” Đại Đặc nói.
Cái này đúng là không thể trách Phong Hải chủ được.
Phong Hải chủ này mở miệng ra là lại nói mấy lời không đâu nhưng chắc chắn sẽ không nói với hài tử mấy lời như vậy.
Hắn ta không ngờ tai vách mạch rừng.
Hai bên thái dương của Tiêu Vũ giật giật.
Còn sinh muội muội cơ đấy?
Nàng và Ngụy Ngọc Lâm vốn không hề làm chuyện phu thê.
Chủ yếu là vì từ khi bắt đầu làm cải cách, Tiêu Vũ bận rộn đến mức chân không chạm đất, mãi đến thời gian gần đây nàng mới giải quyết xong mọi việc.
Bản thân nàng cũng không ngờ, thời gian trôi qua nhanh thế, chớp mắt một cái hài tử đã sắp được hai tuổi rồi.
Thiết Sơn đi từ bên ngoài vào: “Tiểu điện hạ, Tiểu Công chúa, thúc thúc đưa các ngươi đi chơi nhé?”
“Không, trông ngươi giống thúc thúc xấu.” Đại Đặc lập tức từ chối.
Thiết Sơn bày ra dáng vẻ bản thân vô cùng đau lòng.
Sao hắn ta lại là thúc thúc xấu được?
“Bọn ta muốn ở cùng với mama và cha.” Hai hài tử tỏ thái độ vô cùng kiên quyết.
Tiêu Vũ hết cách, đành phải ngồi trên ghế của Ngụy Ngọc Lâm, nhìn Ngụy Ngọc Lâm chơi trò chim ưng bắt gà con với hai hài tử.
Cuối cùng... chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.
Ngụy Ngọc Lâm dỗ hai hài tử đi ngủ.
Lúc này Thước Nhi đã tới đây thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực, giúp đỡ Tiêu Vũ chăm nom hài tử.
Ngụy Ngọc Lâm đặt con lên trên giường.
Sau đó, hắn mới rón rén rời khỏi phòng cùng với Tiêu Vũ.
Bên ngoài, trăng đã lên cao.
Ngụy Ngọc Lâm đứng dưới ánh trăng, trông vô cùng khôi ngô, tuấn tú.
Ngụy Ngọc Lâm làm Thái tử đã lâu nên cái uy trên người hắn cũng được tích lũy ngày một nặng.
Nhưng Tiêu Vũ không sợ Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nắm lấy tay Tiêu Vũ, khẽ nói: “A Vũ, sao nàng lại tới đây?”
Tiêu Vũ nghe hắn hỏi vậy, thấy hơi khó chịu đáp: “Sao ta không thể tới đây? Chẳng lẽ ngươi giấu mỹ nhân trong Thái tử phủ?”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Đương nhiên là không rồi, nàng biết đấy, ta vẫn luôn muốn ở bên nàng.”
“Chỉ là nàng chẳng thích chủ động tìm đến ta, ta không ngờ, có ngày nàng lại chủ động tìm đến mình.” Ngụy Ngọc Lâm dịu dàng nói.
Tiêu Vũ mỉm nụ cười đáp: “Chuyện ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm.”
Ngụy Ngọc Lâm khàn giọng, nói: “A Vũ... nàng còn muốn ta sống trong tình trạng góa bụa này đến khi nào?”
Tiêu Vũ: “Ta có nói muốn ngươi phải sống trong cảnh góa bụa sao? Ta còn tưởng rằng ngươi không được chứ.”
Lời này của Tiêu Vũ suýt chút nữa khiến cho Ngụy Ngọc Lâm tức chết.
Ngụy Ngọc Lâm giơ tay, ôm ngang người Tiêu Vũ bế nàng lên, trở về phòng của mình.
Một đêm đêm xuân qua đi.
Lúc Tiêu Vũ tỉnh lại, nàng có cảm giác cơ thể mình như bị bánh xe cán qua, toàn thân đau nhức.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm...
Xem ra có vẻ tràn trề sức sống.
Ánh mắt của Tiêu Vũ tối sầm lại: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi là yêu tinh sao?”
Ngụy Ngọc Lâm khó hiểu hỏi lại: “Tại sao nàng lại nói như vậy?”
Tiêu Vũ cắn răng nói: “Ta có cảm giác, hình như ngươi đã hút khô sức sống của ta rồi.”
Như thế còn không phải là nam yêu tinh thì là cái gì?
Ngụy Ngọc Lâm bật cười: “Được rồi, đừng đùa nữa. Mau rời giường thôi, bọn nhỏ đang chờ ở bên ngoài cả rồi.”
Tiêu Vũ vội vã rời giường.
Đợi đến khi nàng đi ra lập tức nhìn thấy bọn nhỏ đang đứng ở đó, vô cùng ngoan ngoãn chờ đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận