Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 472: Nịnh Bợ

.



Chương 472: Nịnh Bợ
Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới Tiết Quảng Sơn, nhưng mục đích Tiết Quảng Sơn xuất hiện ở đây chính là để nịnh bợ Thẩm Hàn Thu.
Tiết Quảng Sơn lập tức nói: “Nếu Thẩm đại nhân có việc gì cần giúp đỡ thì có thể nói cho ta biết.”
Thẩm Hàn Thu không có suy nghĩ gì đặc biệt với việc Tiết Quảng Sơn đến đây.
Con người Thẩm Hàn Thu không am hiểu quyền mưu, cũng không muốn kéo bè kết phái, quan hệ với những người khác trên triều đình cũng không được tính là tốt. Nhưng chính bởi vì vậy nên Vũ Văn Phong mới trọng dụng hắn ta.
Kiếm trong tay, đương nhiên không cần quan hệ thân mật với người khác. Nuôi con chó chỉ cần ăn đồ mình cho là đủ rồi.
Nhưng Chân Pháp đạo trưởng lại không giống như vậy.
Lúc Chân Pháp đạo trưởng nhìn thấy Tiết Quảng Sơn tới thì lập tức trở nên rất hưng phấn.
Ông ta ở chỗ này không được Thẩm Hàn Thu coi trọng, lại trở mặt với Tiêu Cung, cuộc sống không dễ chịu. Nhưng lúc này đã có Tiết Quảng Sơn ở đây, Chân Pháp đạo trưởng lập tức cảm thấy mình như tìm được chỗ dựa.
“Tiết Thái thú.” Chân Pháp đạo trưởng tìm một cơ hội tới gần.
Tiết Quảng Sơn nhìn thấy Chân Pháp đạo trưởng thì ngẩn người, ông ta cau mày nhìn Chân Pháp đạo trưởng hỏi: “Ngài là?”
“Ta là Chân Pháp đạo trưởng được bệ hạ phái tới xử lý chuyện Công chúa tiền triều, bệ hạ hứa với ta nếu chuyện lần này ta giải quyết ổn thỏa thì sau này ta chính là Quốc sư!” Chân Pháp đạo trưởng khoác lác.
Bây giờ cảm xúc của Tiết Quảng Sơn rất phức tạp.
Ông ta tin tưởng đạo sĩ, những thứ lúc trước vị cô nãi nãi tiên sư kia bày ra khiến ông ta đến giờ ký ức vẫn còn mới mẻ, nhưng ông ta lại không muốn giao tiếp với những người này cho lắm. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là ông ta có chút hận bản thân bỏ ra năm ngàn lượng bạc chỉ bắt được một con lợn.
Bề ngoài thì như là ông ta có lời, giữ được mạng, hơn nữa bắt được lợn tinh. Thế nhưng nghĩ thầm, Tiết Quảng Sơn lại cảm thấy mình thiệt hại nặng nề.
Còn không bằng không đi bắt con lợn tinh kia!
Đương nhiên, không đi bắt con lợn tinh kia thì có lẽ ông ta chỉ có một con đường chết.
Tóm lại, cảm xúc của Tiết Quảng Sơn rất phức tạp.
Tiết Quảng Sơn không muốn dính dáng tới những chuyện huyền diệu khó giải thích này nữa. Nhưng sau này nếu Chân Pháp đạo trưởng này có thể trở thành Quốc sư thì chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ. Nếu có thể xây dựng quan hệ với người như vậy thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Chỉ cần Chân Pháp đạo trưởng chịu nói lời hay, có lẽ bệ hạ sẽ thăng chức cho ông ta! Đến lúc đó ông ta đi làm quan ở kinh thành, cần gì phải trải qua cuộc sống khổ sở ở đây nữa?
Tiêu Vũ không biết Tiết Quảng Sơn nghĩ gì, nếu nàng biết thì nhất định sẽ khuyên Tiết Quảng Sơn một câu: Con người phải biết thấy đủ.
Ý nghĩ muốn đến kinh thành làm quan này rõ ràng chính là tầm nhìn của Tiết Quảng Sơn hạn hẹp. Bởi vì ở Thương Ngô này thì Tiết Quảng Sơn còn có thể lưng dựa núi lớn, ít nhiều gì Thái thú phủ còn có chút thu nhập. Chờ đến Thịnh Kinh thì sao?
Vũ Văn lão cẩu không phát bổng lộc, nói không chừng sẽ chết đói!
Cuối cùng Tiết Quảng Sơn vẫn lựa chọn qua lại thân thiết với Chân Pháp đạo trưởng: “Bái kiến đạo trưởng.”
Chân Pháp đạo trưởng thấy Tiết Quảng Sơn rất khách sáo với mình thì cực kỳ hài lòng, ông ta lập tức nhìn Tiết Quảng Sơn nói: “Tiết Thái thú, hôm nay ta gặp ngươi đã phát hiện trên người của ngươi khí tím quấn thân, là tướng quý nhân đó! Sau này nhất định ngươi có thể thực hiện cơ đồ to lớn!”
Tiết Quảng Sơn nghe thấy lời này thì để lại một chút tưởng tượng, hỏi: “Nhưng tuổi ta đã như vậy rồi, còn có thể thực hiện cơ đồ to lớn gì nữa? E rằng không còn nhiều thời gian để sống nữa đúng không?”
Đối với người có giá trị lợi dụng đương nhiên Chân Pháp đạo trưởng sẽ chỉ nói những lời hay ho.
Lúc này ông ta cũng đã ngã một lần khôn hơn một chút, không dám đắc tội với Tiết Quảng Sơn. Ông ta còn phải dựa vào Tiết Quảng Sơn để bảo vệ an toàn tính mạng của mình đấy.
Vì vậy Chân Pháp đạo trưởng vuốt ria mép của mình nói: “Tiết Thái thú là tướng trường mệnh, có thể nói là tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm!”
Tiết Quảng Sơn nghe thấy lời này lập tức vui mừng trở lại: “Thật chứ?”
Chân Pháp đạo trưởng lập tức gật đầu: “Đương nhiên!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận