Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 761: Nàng Ấy Đối Xử Với Tiêu Vô Lương Không Tốt Sao?

.



Chương 761: Nàng Ấy Đối Xử Với Tiêu Vô Lương Không Tốt Sao?
Vừa nghĩ đến di ngôn của Tiêu Vô Lương là nàng ấy có thể tái giá bất cứ lúc nào nhưng Tô Lệ Nương không thể làm vậy.
Trong lòng nàng ấy lại cảm thấy khó chịu.
Tại sao cơ chứ?
Nàng ấy đối xử với Tiêu Vô Lương không tốt sao?
Chỉ cần Tiêu Vô Lương đến cung của nàng ấy, nàng ấy sẽ giúp đỡ Tiêu Vô Lương phân tích quốc sự, thậm chí còn giúp ông ấy phê duyệt tấu chương, xử lý chính vụ.
Bệ hạ muốn đọc cuốn sách nào, chỉ cần nói với nàng ấy, nàng ấy sẽ đọc chúng thay cho bệ hạ. Sau đó sẽ tóm tắt toàn bộ cuốn sách ấy nói cho bệ hạ nghe.
Tiêu Vũ không hề hay biết Dung Phi còn từng làm chuyện như vậy.
Nếu nàng biết, chắc chắn nàng sẽ hiểu, tại sao người cha hờ kia của nàng lại không thích Dung Phi.
Dung Phi ăn rau thơm. Còn phải đóng kịch. Còn phải thảo luận chính vụ.
Cuộc sống của Dung Phi quá tích cực.
Phụ hoàng hờ kia của nàng đã bị đám triều thần chọc cho vô cùng tức giận lúc thượng triều, đầu óc ong ong, đến lúc về còn phải nghe Dung Phi lải nhải, làm sao có thể vui cho được?
Mặc dù xuất phát điểm của Dung Phi đều là tốt.
Nhưng vẫn quá mệt mỏi khi phải ở chung với một người như vậy.
Nhất là khi... loại người như Tiêu Vô Lương không biết cách thưởng thức tài hoa của người như Dung Phi.
Điều ấy chẳng khác nào một kẻ quen sống tùy tiện gặp một người ưa sạch sẽ, có thể sống được với nhau, đúng là quá lạ.
Huống chi, ở trong hoàng cung, phụ hoàng hờ kia của Tiêu Vũ còn có lựa chọn khác.
Trong lòng ông ấy, Tô Lệ Nương hiểu được tâm trạng của ông ấy, sẽ an ủi ông ấy.
Chí ít lúc ông ấy ở cùng với Tô Lệ Nương, sẽ cảm thấy tự do hơn rất nhiều.
Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương nói: “Tô nương nương, thật ra nếu như ngươi muốn cũng có thể làm vậy. Ta không phản đối.”
Mặc dù nói bỏ cha giữ con như vậy đúng là hơi thiếu đạo đức.
Thế nhưng nếu như Tô Lệ Nương thật sự muốn có một hài tử, nàng sẽ không ngăn cản.
Là một người theo chủ nghĩa nhân đạo, Tiêu Vũ vẫn khuyên một câu: “Thế nhưng, nếu như phụ thân của hài tử muốn chịu trách nhiệm, cũng thật lòng thật dạ, ta cảm thấy... mối quan hệ phu thê bền vững sẽ có lợi cho sự phát triển của hài tử hơn nữa.”
Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương trước mắt, không nhịn được thầm nghĩ.
Với gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Tô Lệ Nương, nếu như sinh được nữ nhi, quả là tuyệt vời.
Tiêu Vũ bổ sung thêm: “Về phần phụ hoàng ta, ông ấy đã mất rồi, có giỏi thì cứ việc lật ván quan tài lên, còn đã không có bản lĩnh thì đành chịu.”
Tô Lệ Nương khẽ nở nụ cười.
“A Vũ, dù gì ông ấy cũng là phụ thân người.” Tô Lệ Nương vẫn thấy hơi khó hiểu.
Tiêu Vũ lập tức đáp: “Ta đây bênh vực lẽ phải chứ không bênh vực thân nhân. Lúc trước, khi ông ấy còn sống cũng chẳng độc sủng riêng gì hai vị nương nương, cũng không si tình đến mức không có là không sống nổi. Vậy tại sao ông ấy đã mất rồi còn bắt Tô nương nương phải si tình?”
“Ngươi cứ nghe ta, muốn hài tử thì sinh hài tử, muốn nuôi trai lơ thì cứ nuôi trai lơ. Có nuôi mười người tám người ta cũng đủ bạc.” Tiêu Vũ bá đạo nói.
Có thể trong mắt người khác Tiêu Vũ là một nữ nhi bất hiếu.
Thế nhưng đối với Tiêu Vũ bây giờ mà nói, tiên hoàng chỉ tồn tại trong ký ức của nguyên chủ.
Tuy rằng nàng cũng thật lòng coi tiên hoàng là phụ hoàng, thế nhưng suy cho cùng vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Còn Tô Lệ Nương và Dung Phi lại là hai người sống sờ sờ xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Lòng nàng đã vô thức nghiêng về phía đám nương nương.
Thật lòng xem đám nương nương là người thân nhất của mình.
Xét về vấn đề góc độ, nàng cũng đang đứng về phía đám nương nương.
Tô Lệ Nương không nhịn được ôm lấy Tiêu Vũ: “A Vũ, người quả là Công chúa tốt nhất.”
Tiêu Vũ nở nụ cười đáp: “Ngươi cũng là nương nương tốt nhất.”
Dung Phi không hài lòng: “Nàng ấy là nương nương tốt nhất, vậy ta là cái gì?”
Tiêu Vũ trợn to hai mắt, mờ mịt nhìn Dung Phi.
Chuyện này... mà cũng ghen được sao?
Tô Lệ Nương thấy Tiêu Vũ không biết nên làm thế nào, ho nhẹ một tiếng bảo: “Được rồi, Dung Phi tỷ tỷ, ngươi đừng có dọa A Vũ. A Vũ trông thế chứ không giống với Tiêu Vô Lương mạnh vì gạo, bạo vì tiền* đâu.”
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: là câu thành ngữ ý chỉ khi có của, có tiền thì người ta dám làm những việc khó khăn.
Dung Phi nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận