Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 81: Lại Gặp Nhau

.



Chương 81: Lại Gặp Nhau
Nàng mơ hồ cảm giác được hình như không gian của mình đã sử dụng được rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng dám nghênh ngang tiến vào Văn phủ.
Đúng lúc này, sắc mặt Tiêu Vũ tối đen, nàng nhìn lên xà nhà hỏi: “Ai?”
Một người áo đen từ bên trên nhảy xuống, nhìn Tiêu Vũ nói: “Huynh đài, chúng ta là người chung đường, lúc này đừng nên động vũ khí thì tốt hơn.”
Một tiếng huynh đài này khiến Tiêu Vũ ý thức được mình đã cải trang. Nàng nhìn một thân trang phục của người này, có chút bất ngờ. Người này... sao nàng lại cảm thấy hình như chính là Ngụy Ngọc Lâm vậy?
Chủ yếu là vì Tiêu Vũ đã từng nhìn thấy một thân áo đen này rồi. Ặc, thoạt nhìn Ngụy Vương phủ này đúng là nghèo thật, lúc trước nàng đã từng thấy Ngụy Ngọc Lâm mặc đồ đen như vậy, bây giờ lại là loại đồ đen này.
Thật ra đống áo đen đều trông không khác nhau là mấy, chỉ khi cách rất gần mới có thể nhìn ra sự khác biệt rất nhỏ.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Vũ quan sát hình dạng quần áo của Ngụy Ngọc Lâm. Trong lòng nàng có suy đoán, nhưng cũng không ngu ngốc mà vạch trần thân phận của Ngụy Ngọc Lâm.
Bây giờ nàng đang lén lút trở về, nếu bị người ta phát hiện thì chẳng phải tương đương với việc bị tóm điểm yếu hay sao?
Lần trước hình như tên Ngụy Ngọc Lâm kia đã nghi ngờ về nàng nên mới tới đại doanh lưu đày, khiến cho nàng khó khăn lắm mới lừa hắn được. Vì vậy lần này Tiêu Vũ cực kỳ cẩn thận.
Nàng hạ giọng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Huynh đài? Ta không phải huynh đài của ngươi, vừa rồi nếu không phải tại ngươi thì sao ta lại bị người khác phát hiện?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn người trước mắt, nói từng chữ một: “Ngươi xác định không cần cảm tạ ơn cứu mạng của ta sao?”
Giọng Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Đừng vội ăn nói bừa bãi!”
Ơn cứu mạng gì đó ở đâu ra?
Ngụy Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng thủ vệ của Thái tử phủ đều là phế vật sao, lúc ta phát hiện ngươi thì Thẩm Hàn Thu cũng đã phát hiện ra ngươi rồi, còn đang giương cung về phía ngươi.”
“Ngươi cũng biết, xưa nay Thẩm Hàn Thu có danh xưng là đệ nhất tiễn Ninh quốc, nếu ngươi còn giữ tư thế kia, e rằng rất khó sống nổi.” Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nói.
Tiêu Vũ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói vậy không biết lời hắn ta nói là thật hay giả, nhưng nàng cảm thấy tám chín phần mười là giả, hoặc là có mục đích khác.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi nói thật đi, vậy vì sao ngươi phải cứu ta? Vốn dĩ chúng ta không quen biết, đều là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có lẽ cũng không có lòng tốt gi.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Chia nhau ra trốn, ít nhất có thể dẫn dắt một nửa kẻ địch rời khỏi.”
Ai mà ngờ được rằng tên ngốc này lại đuổi theo mình tới đây!
Tiêu Vũ không biết trong lòng Ngụy Ngọc Lâm thì mình đã ngang hàng với đồ ngu rồi. Lúc nàng đuổi theo càng không biết người áo đen kia chính là Ngụy Ngọc Lâm. Nàng còn tưởng là người Văn phủ đấy.
Một hiểu lầm không tính là hay ho đã nảy sinh dưới tình huống như thế. Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói.
Ngụy Ngọc Lâm đi tới gần cửa, nghiêng tai lắng nghe: “Suỵt, lúc này nếu cãi nhau, bị Thẩm Hàn Thu phát hiện, chúng ta đều không chạy được.”
Tiêu Vũ cười mà như không cười: “Sao ngươi biết ta sẽ không chạy được?”
Vừa rồi nàng đã âm thầm lấy đồ từ trong không gian ra thử, phát hiện không gian đã bình thường trở lại. Có không gian, đừng nói là Văn phủ này, cho dù là hoàng cung đại nội thì nàng cũng ra vào tự nhiên. Có điều lần này Tiêu Vũ lại không còn tốt bụng giúp đỡ Ngụy Ngọc Lâm nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cốc cốc cốc. Tiêu Vũ nghe thấy âm thanh này thì hơi sửng sốt, rất căng thẳng. Ngụy Ngọc Lâm lại đi qua mở cửa. Tiêu Vũ không vội ngăn cản, lộ ra sát ý, đã chuẩn bị ra tay với người tới.
Chỉ thấy một người to con từ bên ngoài đi vào, mở miệng nói: “Công tử, ta đã chuẩn bị xong rồi, theo ta đi.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu: “Được.
Nói rồi Ngụy Ngọc Lâm định ra ngoài. Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức được Ngụy Ngọc Lâm đến Văn phủ cũng không phải hốt hoảng chạy bừa mà là đã có ý định từ trước, trong phủ này có người tiếp ứng. Như vậy nhất định Thẩm Hàn Thu sẽ chụp hụt.
Ngụy Ngọc Lâm quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Vũ hỏi: “Vị tráng sĩ này, có muốn đi với bọn ta không?”
Tiêu Vũ nói: “Không cần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận