Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 68: Dọn Sạch Lâm Trạch

.



Chương 68: Dọn Sạch Lâm Trạch
Lâm lão gia quyết đoán đồng ý: “Nghe lời phu nhân, lúc trước nếu không phải phu nhân thông minh, sớm ngày xây dựng quan hệ với Vũ Văn phủ thì lúc Dung Phi gặp nạn, sao Lâm gia chúng ta có thể đứng ngoài cuộc?”
Đào thị híp mắt: “Giang gia kia ỷ vào nhà mình sống tốt mà xem thường Lâm gia chúng ta không ít, bây giờ tốt rồi, đám người Giang gia đã thành chó nhà có tang, về phần Lâm gia chúng ta sẽ cho ra một vị sủng phi thật sự thuộc về Lâm gia chúng ta!”
Tiêu Vũ nghe xong những thứ này vô cùng khinh thường.
Nàng vốn chỉ muốn lấy đi những thứ thuộc về Dung Phi và hoàng gia, nhưng bây giờ à... kẻ phản bội cũng phải gặp báo ứng.
Nếu hoàng tộc Tiêu thị vẫn còn, dựa vào sai lầm Lâm gia phạm phải, xét nhà lưu đày còn nhẹ. Bây giờ tất nhiên sẽ không ai xét nhà Lâm phủ, vậy thì để nàng làm đi.
Tiêu Vũ vẫn dựa theo thói quen lúc trước, đến nhà kho trong phủ có nhiều đồ tốt nhất, mấy thứ vàng bạc đồ ngọc, tơ lụa, tranh cổ đồ chơi thư phòng, cứ lấy trước. Sau đó chính là phòng của chủ nhân.
Đợi Tiêu Vũ dọn sạch nhà kho trong phủ đi qua thì Lâm lão gia và Đào thị đã ngủ rồi.
Đầu tiên Tiêu Vũ thổi một chút khói mê khiến hai người ngủ say, sau đó bắt đầu chuyển đồ. Ngay cả chăn trên giường Tiêu Vũ cũng lấy mất.
Chăn màn mà những người này đã dùng, đương nhiên Tiêu Vũ không thể giữ lại cho mình dùng được, nhưng nàng thà rằng vứt đi cũng không định để lại cho bọn họ!
Tổ phụ tổ mẫu của Dung Phi đã không còn trên đời, việc này Tiêu Vũ cũng vừa mới biết. Có lẽ là vì nguyên nhân này nên mới khiến cữu cữu cữu mẫu của Dung Phi có gan làm như vậy. Toàn bộ Lâm phủ bị Tiêu Vũ dọn sạch, như vậy nàng mới thoải mái hơn.
Ngày hôm sau, người Lâm gia mới thức dậy đã phát hiện cả phủ ngoại trừ lớp sơn tường không bị người ta cạo thì cả mái ngói trên nóc nhà cũng thiếu không ít. Trong lúc nhất thời mọi thứ lộn xộn, cả người Lâm lão gia Lâm Hoài Chân như muốn sụp đổ.
Còn Đào thị kia nữa, lúc này ả ta đã đỏ ngầu cả mắt: “Lão gia! Rốt cuộc chuyện này là sao!”
Trên người bọn họ chỉ có trung y mặc lúc ngủ, quần áo bên ngoài cũng không biết tung tích.
Nếu nói là bị trộm bình thường thì cùng lắm là mất một vài món thôi, nhưng chuyện xảy ra trong phủ bọn họ quả thật giống như gặp nạn châu chấu, không còn một cọng cỏ.
Lâm Hoài Chân mặt mày giận dữ: “Là ai làm! Đừng để cho ta biết!”
“Chúng ta cũng không kết thù với ai, ngoại trừ Dung Phi... Chuyện này không phải là nàng ta sai người làm đấy chứ?” Đào thị trở nên lo lắng.
Vẻ mặt Lâm Hoài Chân u ám: “Nếu như nàng ta thật sự có bản lĩnh này, kêu gọi được nhiều người như vậy tới phủ chúng ta làm chuyện này thì hôm qua đã chẳng phải hạ mình tới cửa cầu xin rồi.”
“Không phải nàng ta thì là ai? Ngươi nói xem có phải là vị tiền Thái tử kia chưa chết không?” Đào thị có chút bận tâm.
Vẻ mặt Lâm Hoài Chân u ám: “Bất kể là ai làm, ta nhất định phải bắt được thủ phạm phía sau màn!”
Mặc dù Lâm Hoài Chân biết không phải là Dung Phi làm nhưng trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, vì vậy sáng sớm gã ta đã tới đại doanh lưu đày. Hiện tại Lâm Hoài Chân đã là Thái thú Thanh Nguyên, gã ta vừa tới, cả Trần Thuận Niên cũng phải nể mặt đôi phần.
Trần Thuận Niên cười hùa, cùng Lâm Hoài Chân tới tìm Dung Phi. Dung Phi vì chuyện hôm qua mà đau lòng, cả đêm cũng ngủ không được ngon giấc nên lúc này sắc mặt vô cùng tiều tụy, môi cũng vì phát hỏa mà bong tróc trắng bệch.
Lâm Hoài Chân nhìn xung quanh rồi nhìn Dung Phi hỏi: “Sao, không thấy ta tới hả?”
Dung Phi lạnh lùng nói: “Tham kiến Thái thú đại nhân.”
Lâm Hoài Chân lộ vẻ mặt dối trá: “Nếu bây giờ ngươi đã phạm lỗi, trở thành tội nhân thì phải cải tạo cho tốt, nói không chừng lúc sinh thời còn có cơ hội trở về.”
Tiêu Vũ liếc mắt đã nhìn ra mục đích của Lâm Hoài Chân, nàng ở bên cạnh xùy một tiếng.
“Vị này...” Lâm Hoài Chân đưa mắt nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Vũ.”
Ta chính là Tiêu Vũ, chính là người dọn sạch cả phủ của ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?
Lâm Hoài Chân lạnh lùng nói: “Trần đại nhân, sao ngươi lại tháo xích chân của nàng ta?”
Trần Thuận Niên lập tức căng thẳng: “Thái thú đại nhân, lúc bọn họ vào thành đều đeo xích chân, cái này là vì tối hôm qua nghỉ ngơi nên mới cho bọn họ thư giãn một chút. Dù sao đường sau này còn dài mà, nếu bây giờ người đã không đi được thì không ổn, việc này là ta không làm tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận