Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 552: Đêm Khuya Đến Thăm

.



Chương 552: Đêm Khuya Đến Thăm
Đã nhận đồ của người ta rồi, nhận mà không trả lễ thì không hay. Phải trả lễ!
Tiêu Vũ tự cho rằng thứ tốt nhất trong không gian này của mình chính là sầu riêng! Vua của trái cây có thể không tốt được sao?
Đồ mới được bỏ vào không bao lâu, cái túi đen kia bỗng nhúc nhích, sau đó bẹp xuống.
Cùng lúc đó, ở Ngụy Vương phủ, Ngụy Ngọc Lâm thấy cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi kia phồng lên thì thò tay vào.
Ngay sau đó, trên tay hắn đã bị đâm chảy máu.
Thiết Sơn thấy cảnh tượng này thì rất căng thẳng: “Chủ tử, Công chúa đặt cái gì bên trong vậy?”
“Ta lấy giúp ngài!” Thiết Sơn lấy can đảm nói.
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn giọt máu trên tay mình, sau đó lại nhìn về phía Thiết Sơn.
Thiết Sơn lần mò một cái rồi nói: “Không phải là chùy răng sói đấy chứ?”
Trong lúc nói chuyện Thiết Sơn đã lấy được đồ ra.
“Hả, cái này không phải là... không phải là sầu riêng gì đó sao?” Thiết Sơn nhớ thứ này.
Lúc trước Công chúa cũng từng tặng thứ này.
Thiết Sơn vô cùng kích động: “Nhất định người ở phía bên kia là Công chúa, chỉ có nàng mới có loại trái cây kỳ lạ như vậy.”
“Có điều cái trái này cũng thật là, hoa quả tốt đẹp, ngoại hình giống như huyết trích tử*, hơn nữa còn thối như vậy...” Thiết Sơn tiếp tục nói.
(*Một loại ám khí được ghi lại trong trong tiểu thuyết phổ biến cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh. Tương truyền là một loại ám khí độc đáo của tổ chức sát thủ Niêm Can Xứ của Hoàng đế Ung Chính, hình dạng giống như lồng chim, chuyên lấy thủ cấp của kẻ địch từ xa.)
Ngụy Ngọc Lâm giơ bút lên viết chữ: “A Vũ, ta đi qua thăm ngươi một chút được không?”
Lúc Tiêu Vũ nhận được tờ giấy này thì cả người đều không ổn.
Cái gì gọi là tới thăm mình một chút! Không phải là như mình nghĩ đấy chứ?
Còn một tiếng A Vũ này nữa, bọn họ có thân quen như vậy sao?
Vào lúc này, đột nhiên cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi kia động đậy, cứ như bên trong có thêm một vật còn sống.
Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ.
Đừng bảo là tên kia đặt mình vào rồi đấy nhé!
Khoan đã, đây chính là không gian của nàng!
Nàng chỉ nghĩ dùng túi Càn Khôn Lưỡng Nghi trong không gian thì sẽ an toàn hơn, không bị người khác phát hiện bản thân đang liên hệ qua lại với Ngụy Ngọc Lâm, nhưng nàng lại quên mất Ngụy Ngọc Lâm nói như thế nào?
Hắn nói cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi này ở trong tay của hắn thì có thể phát huy uy lực lớn hơn, ví dụ như dịch chuyển người!
Mặc dù thứ này không dễ dùng như không gian, nhưng nếu Ngụy Ngọc Lâm thật sự chuyển mình tới...
Tiêu Vũ lập tức đè chặt cái túi muốn mở ra kia. Nàng túm miệng túi, suy nghĩ một cái, trở về phòng ngủ của mình.
Lúc này, Dung Phi từ bên ngoài tiến vào.
“A Vũ...” Dung Phi mỉm cười nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ.
Sao Dung Phi lại tới dây? Trong cái túi đen trên giường của nàng chắc là có một người đấy!
“Ta ở ngoài gọi người hai tiếng, thấy cửa của người khép hờ, sợ người ngủ bị cảm lạnh nên đi vào xem thử.” Dung Phi giải thích.
“A Vũ, trên giường người là cái gì vậy?” Dung Phi tò mò hỏi.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Không có... không có gì.”
Người ở bên trong còn muốn chui ra ngoài, Tiêu Vũ lại ấn ấn.
“Dung Phi nương nương, ta còn có chuyện, ngươi trở về trước đi, lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi!” Tiêu Vũ vội vàng nói.
Dung Phi thấy Tiêu Vũ kỳ lạ thì trong lòng đã biết nàng có bí mật nên cũng không hỏi nhiều mà đi trước.
Lúc này Tiêu Vũ mới buông túi ra. Ngụy Ngọc Lâm vừa khéo từ trong túi bò ra.
Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ, điều này khiến cho nàng không nhịn được nghĩ tới một vị tiểu thư Nhật Bản*. Nếu Ngụy Ngọc Lâm lại đầu tóc bù xù thì quả thật có thể dọa người ta sợ chết khiếp.
(*Đang nói đến Sadako, ma nữ nổi tiếng trong bộ phim kinh dị The Ring của Nhật Bản, có hình tượng tóc xõa dài chui ra từ màn hình tivi hoặc miệng giếng.)
Thấy Tiêu Vũ không nói lời nào, Ngụy Ngọc Lâm lập tức ngồi ngay ngắn nói: “Sao lại là ở trên giường?”
Tiêu Vũ: “...”
Nàng từ trên giường tiến vào không gian, đi ra thì có thể không ở trên giường sao?
Ngụy Ngọc Lâm hỏi câu này đúng là khiến người ta cảm thấy mập mờ.
Tiêu Vũ mặt không thay đổi tránh ra: “Xuống dưới rồi nói.”
Ngụy Ngọc Lâm bảo: “Hình như nhìn thấy ta ngươi không vui cho lắm.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm trước mắt, có một loại cảm giác không phản bác được.
Nàng có thể vui được hả?
Đêm hôm khuya khoắt, trên giường của người nào đó đặt một cái túi đen, trong túi đen còn có một người có thể bò ra, không kinh dị sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận