Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 80: Người Áo Đen

.



Chương 80: Người Áo Đen
Người áo đen một đường chạy trối chết, Tiêu Vũ một đường đuổi theo. Về phần phía sau, Thẩm Hàn Thu cũng như cao da chó đuổi theo sát nút.
Lúc đi ngang qua Thượng thư phủ, Tiêu Vũ có chút do dự. Phải cắn chặt lấy người áo đen kia, hay là mượn cơ hội vu oan cho Văn gia một phen?
Ngay khi Tiêu Vũ đang có chút tiến thoái lưỡng nan, người áo đen kia vậy mà chạy thẳng vào trong Văn phủ. Ánh mắt của Tiêu Vũ hơi phát sáng, còn thật sự là người Văn gia à, vậy coi như dễ giải quyết rồi!
Bây giờ tên Vũ Văn Phong kia chưa ra tay với Văn gia, cũng không biết có phải là còn chưa phát hiện cái long bào kia không. Bây giờ nếu nàng đã tới thì phải giúp Văn Thượng thư một tay mới được.
“Thẩm đại nhân, phía trước chính là Văn phủ rồi, có cần tiếp tục đuổi theo không?” Thuộc hạ của Thẩm Hàn Thu có chút do dự hỏi.
“Đuổi theo! Tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng!” Giọng Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói.
“Nhưng đây chính là nhà mẹ đẻ của Thái tử phi...”
“Mặc kệ là ai, ban đêm thăm dò Thái tử phủ thì không có ý tốt!” Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Văn phủ, loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trầm giọng ra lệnh: “Gõ cửa cho ta.”
Văn Viễn Đạo biết Thẩm Hàn Thu mang theo một đội nhân mã chạy tới phủ của mình thì vội vàng khoác thêm quần áo ra ngoài.
“Thẩm đại nhân, ngươi có ý gì đây? Đêm khuya dẫn theo nhiều người như vậy tới phủ của ta hình như không ổn đâu nhỉ?” Văn Viễn Đạo híp mắt nói.
Lúc trước khi Văn Viễn Đạo và Vũ Văn Phong còn vui vẻ, Văn Viễn Đạo sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại Văn Viễn Đạo không thể không nghĩ ngợi thêm!
Chuyện hoàng cung xuất hiện thần tích lúc trước, Vũ Văn Phong không nói gì thêm mà lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, giải quyết hết những cung nữ thái giám biết chuyện, sau đó xem như không có chuyện gì xảy ra mà đối đãi với Văn Viễn Đạo.
Điều này trái lại khiến cho Văn Viễn Đạo có cảm giác không an tâm.
Ông ta và Vũ Văn Phong đã quen biết nhau được mấy chục năm rồi, vì vậy tất nhiên ông ta biết con người Vũ Văn Phong không đơn giản biết ngấm ngầm chịu đựng như vẻ bề ngoài.
Nếu không lúc trước Vũ Văn Phong đã chẳng thể đuổi Tiêu thị xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế. Thẩm Hàn Thu này, trong mắt Văn Viễn Đạo chính là chó săn của Vũ Văn Phong, vì vậy ông ta buộc phải có thêm mấy phần đề phòng.
Lúc Thẩm Hàn Thu đối mặt với Văn Viễn Đạo cũng rất đúng mực, hắn ta chắp tay giọng điệu rõ ràng nói: “Văn đại nhân, có kẻ trộm tiến vào Văn phủ, bọn ta tới bắt, vẫn mong đại nhân tạo điều kiện.”
“Ngươi cũng biết gần đây tất cả gia đình trong kinh mất trộm nhiều lần, ta làm vậy cũng là vì nghĩ cho mọi người thôi.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Văn Viễn Đạo nghe xong lời này thì vẻ mặt lập tức khó coi: “Trong phủ ta đã không còn gì nữa, tên trộm kia vẫn không buông tha cho Văn phủ bọn ta sao?”
Nghĩ vậy, Văn Viễn Đạo vô thức ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn một cái, Văn Viễn Đạo lại có cảm giác đầu váng mắt hoa, cái bảng hiệu của ông ta lại mất rồi!
Phủ của ông ta đã sớm là nhà chỉ có bốn bức tường, không còn gì để trộm nữa. Nhưng để đề phòng bị trộm, ông ta vẫn phái hai người trông coi nồi sắt lớn. Thật không ngờ rằng bảng hiệu còn có thể mất!
Vẻ mặt của Văn Viễn Đạo trở nên tối tăm phiền muộn: “Ngươi nói là kẻ trộm đang ở trong phủ của ta sao?”
“Đúng vậy, ta đã phái người bao vây Văn phủ rồi, cũng không biết đại nhân có sẵn lòng tạo điều kiện hay không?” Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói.
Mặc dù hắn ta ăn nói khách sáo nhưng trong lòng đã ra quyết định, nếu Văn Viễn Đạo không muốn, hắn ta cũng sẽ lập tức ra lệnh.
Văn Viễn Đạo biết không phải Thẩm Hàn Thu tới tìm mình gây chuyện thì trong lòng yên tâm hơn không ít, ông ta lập tức nói: “Tên trộm kia hại ta không ít, thế này đi, ta sẽ để gia đinh trong phủ cùng ngươi bắt trộm!”
“Đa tạ Văn đại nhân!” Thẩm Hàn Thu lại chắp tay.
Sau đó Thẩm Hàn Thu biến quyền thành chưởng, dùng tay ra hiệu. Đám tuần tra doanh cùng nhau tiến vào Văn phủ.
Nếu là chuyện khác thì Văn Viễn Đạo sẽ không dễ dàng để người ta tiến vào Văn phủ, nhưng để bắt trộm, Văn Viễn Đạo cũng bằng lòng nhượng bộ một chút. Hơn nữa ông ta cũng muốn để Vũ Văn Phong biết ông ta không có ý làm phản. Đương nhiên, nếu nói trong lòng Văn Viễn Đạo không có một chút tính toán nào cho bản thân thì chính ông ta cũng không tin.
Sau khi Tiêu Vũ tiến vào Văn phủ thì không để ý chuyện của người áo đen kia nữa mà tùy tiện tiến vào một căn phòng trống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận