Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 583: Hỏa Phòng Doanh Và Úy Vấn Đoàn

.



Chương 583: Hỏa Phòng Doanh Và Úy Vấn Đoàn
Quả thật Trương Thống lĩnh có một gương mặt trắng nõn.
Đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện màu trắng cũng không tốt như vậy.
Vẻ mặt của hắn ta quẫn bách, nhưng trong lòng nghĩ hình như Hắc Phong huynh đệ nói rất có lý, người giống như mình quả thật trông không có cảm giác an toàn như Hắc Phong và Quỷ Mặt Đen.
Trương Thống lĩnh lập tức quyết định bản thân trở về cần phải làm đen đi, tranh thủ lần sau lúc gặp Công chúa, Công chúa có thể chọn mình đi làm hộ vệ.
Nồi sắt lớn của Tiêu Vũ đã mang từ Thương Ngô đến Hành Sơn quận.
Lúc này hai người Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đang tụm lại một chỗ. Một người trong đó sai người chẻ củi, người còn lại thì sai người bỏ gạo vào trong nồi.
Cuối cùng Tạ Vân Thịnh cũng lĩnh hội được chân lý: “Sở Duyên, ngươi nói xem chúng ta đâu phải đang đi lấy lại đất đai bị mất chứ? Rõ ràng là chúng ta đi làm đầu bếp lưu động mà! Mấy người chúng ta tương đương với một cái Hỏa phòng doanh lưu động. Ở đâu thì nấu cơm nấu thịt ở đó.”
Lời nói không văn vẻ nhưng rất có lý, Sở Duyên cũng tràn đầy đồng cảm.
“Chung quy như vậy cũng tốt hơn chiến tranh.” Sở Duyên cảm thán.
Hắn ta cảm thấy bọn họ không chỉ giống Hỏa phòng doanh mà giống như đi thăm hỏi khắp nơi hơn.
Phát cháo miễn phí và cho thịt là một mặt, một mặt khác, từng túi lương thực được vận chuyển tới, có thể dựa vào nơi ở để nhận. Chia theo đầu người, mỗi người chỉ có thể nhận một phần.
Lương thực mà Tiêu Vũ phát xuống đủ để người ở chỗ này ăn được ba tháng. Nếu ăn tiết kiệm một chút thì nửa năm cũng không thành vấn đề.
Đừng xem thường nửa năm này, nửa năm này đã đủ để cho một số người thoát khỏi hoàn cảnh ăn không no này rồi.
Hơn nữa Tiêu Vũ cũng không phải chỉ là một lần. Nếu nửa năm sau Hành Sơn quận này vẫn còn nghèo khổ thì nàng sẽ tiếp tục nghĩ ra biện pháp chính xác để giúp đỡ người nghèo.
Đối với các dân chúng bình thường mà nói, mặc kệ Hoàng đế là ai, chỉ cần biết cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt là được.
Quân đội của Tiêu Vũ chẳng những không cần thu lương thực, cũng không cần người mà còn có thể phát đồ cho bọn họ! Chuyện tốt như vậy ai lại phản đối chứ?
Nói tới lúc trước, ví dụ như tên Vũ Văn Phong kia vì gia tăng đại quân của mình mà liều mạng ép buộc trưng thu tráng đinh, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Nhưng quân đội của Tiêu Vũ thì sao? Đó là nơi mà người bình thường có muốn vào cũng không được kia kìa!
Đúng vậy, bởi vì đãi ngộ của quân đội Tiêu Vũ thật sự quá tốt, không cần chém chém giết giết, có ăn có uống, còn phát bổng lộc nên không ít người muốn gia nhập.
Có điều hiện tại Tiêu Vũ không cần dùng đến nhiều người như vậy. Hơn nữa nàng càng hi vọng những thanh niên này có thể ở lại xây dựng Hành Sơn quận một lần nữa hơn.
Tiêu Vũ ở Hành Sơn quận ba ngày rồi chuẩn bị đi tiếp.
Về phần Đông Tây của Hành Sơn quận còn có hai quận, hai quận kia nhìn thấy chuyện tốt như vậy, không cần Tiêu Vũ phái binh đi thì đã phái người tới mời người của Tiêu Vũ rồi.
Tiêu Vũ không tự đi mà phái Liễu Sơn và Mạnh Thường lần lượt đến thu hồi hai quận đó, về phần nàng thì sao?
Tiêu Vũ định tiến quân tới Nam Dương quận.
Nhắc tới Nam Dương quận này ấy mà, đây chính là quê nhà của Tạ Vân Thịnh, địa bàn của Tạ Quảng.
Đối với Tiêu Vũ thì Tạ Quảng chính là một người trung thành và tận tâm.
Có điều không đợi đám người Tiêu Vũ đến Nam dương thì khách không mời mà tới đã đến Nam Dương trước một bước.
Người tới không phải ai khác mà chính là Vũ Văn Thành, còn có huynh đệ của Vũ Văn Thành tên là Vũ Văn Hoành.
Tiêu Vũ một đường từ Thương Ngô tới đây, lai thu phục Hành Sơn quận, gây ra động tĩnh lớn như vậy, người ở Thịnh Kinh không thể nào không biết.
Huống chi ngay từ đầu tên Vũ Văn Thành kia đã trở về báo tin rồi. Vì vậy Vũ Văn Phong lập tức phái hai huynh đệ này tới Nam Dương.
Người của Tiêu Vũ còn chưa tới Nam Dương đã biết chuyện này.
Tạ Vân Thịnh có chút bất an: “Công chúa điện hạ, bọn chúng sẽ không biết cha mẹ ta là người của Công chúa đấy chứ? Phải làm thế nào đây?”
Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh: “Ngươi yên tâm chớ sốt ruột đã, đừng lo lắng.”
“Ta đi nhà xí trước...” Tiêu Vũ há mồm nói ngay.
Tạ Vân Thịnh mờ mịt nhìn Tiêu Vũ. Đến lúc này rồi còn có thể đi nhà xí sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận