Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 928: Bàn Chuyện Hợp Tác

.



Chương 928: Bàn Chuyện Hợp Tác
Tên thật sự không giống như tên mà thiếu niên sẽ dùng, Tiêu Vũ hỏi thăm người này một chút, cuối cùng có chút bất ngờ hỏi: “Nữ hài tử?”
Thiếu niên.. à không.
Thiếu nữ mở miệng: “Ta là nam hài tử hay nữ hài tử có liên quan tới các ngươi sao?”
Tiêu Vũ: “Đương nhiên là có liên quan.”
“Nếu là nam hài tử thì phải nghiêm hình tra tấn.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ lại bổ sung: “Nhưng con người của ta thương tiếc nữ hài tử, sẽ không dùng sức đánh ngươi.”
Nói xong Tiêu Vũ kêu người khiêng một cái nồi sắt tới.
“Nhìn thấy cái nồi này không?” Tiêu Vũ hỏi.
Diệp Tử khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Tiêu Vũ: “...” Vẫn còn có người không biết nồi sắt!
Tiêu Vũ mở miệng: “Tương đương với đồ đựng hầm thịt, không phải lúc trước các ngươi nói hầm thịt người sao? Ngươi là nữ hài tử, da non mềm, đặt bên trong hầm một chút là được rồi. Ta làm chủ, lược bớt trình tự nghiêm hình tra tấn.”
Sắc mặt Diệp Tử trắng bệch: “Các ngươi... các ngươi thật tàn nhẫn!”
Tiêu Vũ thật sự có chút tức giận: “Ta nói này tiểu cô nương, bọn ta tàn nhẫn? Lúc các ngươi treo Hắc Phong huynh đệ của ta lên không phải nói muốn nướng hắn ta sao?”
Diệp Tử nói: “Các ngươi tới từ trên biển, là người xấu!”
“Gia gia của ta đã tiên đoán từ trước, người từ trên biển tới là cường đạo!” Diệp Tử tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì bảo: “Từ trên biển tới có thể là cường đạo, nhưng cũng có thể là Tiêu Vũ ta.”
“Ngươi nghe kỹ cho ta, ta không phải cường đạo gì hết! Ta là sứ giả gieo rắc hạt giống văn minh!” Tiêu Vũ nghiêm túc nói.
Lúc này Thẩm Hàn Thu cũng quay về rồi.
“Bẩm báo Công chúa, ta đã đi điều tra nơi ở tập trung của bọn họ, không có hài cốt con người, chỉ có một chút quả dại và cá.” Thẩm Hàn Thu nói.
Tiêu Vũ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác với mấy thổ dân này.
Nhưng thái độ của nàng đã không cứng rắn như lúc trước nước.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi lấy một ít bánh bột ngô ra.
Mấy cái bánh bột ngô này là Tiêu Vũ đã đặt trong không gian từ trước, thỉnh thoảng ăn cũng không tệ lắm, nhưng ăn nhiều rát cổ họng.
Tất cả mọi người đều không thích ăn.
Sau này sản vật phong phú, càng không có ai ăn thứ này nữa.
Lúc Tiêu Vũ phân phát bánh bột ngô.
Hai mắt trí giả kia đỏ thẫm: “Ta chết thì chết, nhưng tôn nữ của ta vô tội.”
Tiêu Vũ cười khinh: “Ăn đi!”
Trí giả cảm thấy mình không thoát khỏi một kiếp này, đành phải bắt đầu ăn cái bánh bột ngô này.
Vào miệng có mùi ngô thơm ngát, đây là món ngon mà trí giả chưa bao giờ ăn.
Tiêu Vũ hỏi: “Hương vị thế nào?”
Trí giả nhắm mắt lại: “Có thể được ăn những thứ này trước khi chết đã rất tốt rồi.”
Một hồi lâu sau.
Trí giả phát hiện mọi người vốn dĩ không có triệu chứng gì, trừ việc ăn cực kỳ no bụng ra... hình như không trúng độc?
“Không có độc hả?” Trí giả hỏi.
Tiêu Vũ mở miệng: “Ăn no rồi đúng không? Ăn no rồi thì nói thử xem, rốt cuộc mục đích các ngươi bắt huynh đệ của ta là gì?”
Lúc này trí giả mới nói: “Ta muốn giết hết tất cả các ngươi!”
Hắc Phong nghe thấy lời này thì giận mà không có chỗ trút.
“Công chúa, người xem những người này vốn dĩ không đáng để đồng tình!” Hắc Phong giận mà không có chỗ trút.
“Ta đã được trời cao chỉ điểm từ lâu, người từ bên ngoài tới sẽ hủy diệt bọn ta.” Trí giả nói tiếp.
Phong Hải chủ suy nghĩ một chút: “Mặc dù không thể tin mê tín dị đoan, nhưng... thổ dân bài ngoại cũng là chuyện bình thường.”
“Công chúa, chúng ta giải quyết những người này thế nào?” Phong Hải chủ hỏi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi khó xử.
Những người này rất chân thật, nói muốn diệt trừ bọn họ, nhưng Tiêu Vũ lại không tức giận như vậy. Đại Ninh bọn họ mới bị người Oa xâm lược, có lẽ mảnh đất này cũng từng bị xâm lược nên bọn họ vừa nhìn thấy người từ bên ngoài đến sẽ chống lại.
Có lẽ thật sự giống như lời ông lão nói.
Là trời cao cho biết, người từ bên ngoài đến sẽ thảm sát dân bản địa.
Thật ra đây là xung đột của hai nền văn minh, nếu nàng áp dụng phương thức lấy bạo chế bạo, thật sự giết những người này, không phải lời tiên đoán trong miệng trí giả kia sẽ trở thành sự thật sao?
Tiêu Vũ luôn tin rằng mệnh ta do ta không do trời.
Đương nhiên nàng không thể để lời tiên đoán này trở thành sự thật được.
Vì vậy Tiêu Vũ cười híp mắt nói tiếp: “Vị lão bá này, bọn ta tới đây là để giúp đỡ địa phương của các ngươi phát triển, không có ý đồ gì xấu.”
“Cùng nhau phát triển?” Diệp Tử có chút mờ mịt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận