Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 533: Cạnh Tranh Khốc Liệt

.



Chương 533: Cạnh Tranh Khốc Liệt
Càng có thể đến gần người gọi là Đại tướng quân, lại càng có thể biết rõ các kho lương thực ở đâu!
Tạ Vũ dẫn mọi người đi điều tra suốt hai ngày, nhưng cũng không tìm ra kẻ khả nghi.
Chạng vạng tối hôm nay, Tiêu Vũ tụ tập với thuộc hạ của mình với danh nghĩa đi gặp ca ca mình.
Những người khác đến trước, Tiêu Vũ đến sau.
Nàng vừa bước vào lều quân sự, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Trong mắt Tạ Vân Thịnh có vài phần hưng phấn: “Công chúa, người làm như thế nào vậy?”
Tiêu Vũ có chút bối rối, cái gì mà làm như thế nào?
Sở Duyên cười nói: “Công chúa điện hạ thật thông minh.”
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn khuôn mặt của Quỷ Mặt Đen.
Không biết vì sao, nàng lại nhìn thấy trong mắt Quỷ Mặt Đen lộ ra vẻ vui mừng và tự hào: “Công chúa điện hạ không hổ là hậu nhân của Tiêu thị.”
Trên mặt Tiêu Vũ hiện lên dấu chấm hỏi.
Ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra không?
Tại sao vừa gặp ai cũng khen ngợi nàng vậy?
Tiêu Vũ bỗng nhiên được khen ngợi, trong lòng có chút chột dạ.
Nàng nói một cách khiêm tốn nhất có thể: “Không dám nhận, không dám nhận.”
“Đúng thế! Công chúa, người thật sáng suốt uy phong, có thể tìm được kho lương thực của Vũ Văn lão cẩu và trộm hết kho lương thực, thật sự rất lợi hại!” Tạ Vân Thịnh lớn tiếng nói.
Tiêu Vũ nghe vậy.
Đôi mắt của nàng đầy vẻ mờ mịt.
“Cái gì? Chuyện ta trộm kho lương thực không phải các ngươi không biết? Hơn nữa cũng không phải tự ta tìm được mà?” Tiêu Vũ rất khó hiểu.
“Hả? Công chúa, chuyện kho lương thực mất trộm không phải do người làm sao?” Sở Duyên rất kinh ngạc.
Tiêu Vũ nhớ lại chuyện tối qua mình làm.
Nàng chỉ thành thật ngủ trong phòng, cũng không hề bước vào không gian.
Làm sao có thể đi trộm kho lương thực chứ?
Phân thân hả?
Điều này rõ ràng là thiếu khoa học.
Tiêu Vũ nghiêm túc suy ngẫm một hồi, không phải mình bị mộng du đấy chứ, nhưng nàng cảm thấy điều này cũng không có tính khả thi.
Mộng du cũng không đến nỗi đi dọn sạch kho lương thực của người ta chứ?
Vậy tại sao kho lương thực này lại trống rỗng?
Tiêu Vũ nhìn ánh mắt đầy chân thành và kính phục của thuộc hạ nhà mình, không khỏi nghi ngờ chính mình!
Tiêu Vũ nói: “Không phải ta làm.”
Khi nói đến đây, trong lòng Tiêu Vũ đột nhiên dâng lên một loại cảm giác lo lắng, thế này là nàng đã gặp phải đối thủ cạnh tranh rồi hả!
Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng có một mối nguy cơ.
Vậy mà lại xuất hiện người cùng nghề với nàng.
Có thể chịu đựng được chuyện này sao?
Nhất định là không thể!
Tiêu Vũ không ngờ nghề trộm cắp này còn có thể cạnh tranh nội bộ nữa.
Cạnh tranh nội bộ thật là khốc liệt.
“Mau tìm ra vị trí của những kho lương thực khác, bổn Công chúa muốn nhanh chóng hành động!” Tiêu Vũ lập tức nói.
Lúc này mọi người cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Vậy mà có người đã trộm đồ trước bọn họ!
Tất cả mọi người, kể cả Tiêu Vũ đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Lúc này Tiêu Vũ cũng không biết rằng chuyện mình gặp ngày hôm nay được gọi là thiên đạo luân hồi!
Nhớ khi nàng vừa mới xuyên tới đây, khi nàng đi dọn sạch đồ đạc, Ngụy Ngọc Lâm luôn chậm hơn nàng một bước, có lẽ lúc đó tâm trạng của Ngụy Ngọc Lâm và thuộc hạ của hắn nhất định cũng giống như đám người Tiêu Vũ lúc này.
Mọi người bắt đầu vội vàng hành động.
Ngày hôm sau, một thuộc hạ mà Sở Duyên dẫn theo phát hiện ra một kho lương thực.
Tiêu Vũ đã rất phấn khích sau khi biết tin này.
Nàng muốn hành động ngay đêm nay.
Nàng thay y phục dạ hành, mang tất chân, nện những bước chân không màng người thân, ta chỉ muốn nhanh chóng có được thu hoạch!
Tiêu Vũ đi đến kho lương thực, nhìn gạo tẻ bên trong kho, đang chuẩn bị hành động.
Đột nhiên nàng cảm giác được hơi thở khác.
“Ha!” Kèm theo một nụ cười khẩy khinh bỉ.
Ánh lửa bùng lên xung quanh Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức được mình đã bị người ta bao vây xung quanh.
Tiêu Vũ nhìn về phía trước, người xuất hiện trước mặt nàng dĩ nhiên chính là Tạ Vũ!
Tiêu Vũ lúc này đương nhiên hiểu được Tạ Vũ đã gài bẫy mình, muốn mời ba ba vào trong hũ, cố ý bại lộ vị trí kho lương thực!
“Ngươi là ai?” Tạ Vũ trầm giọng nói.
Trong lòng Tiêu Vũ đang tính toán xem mình có nên tiến thẳng vào không gian và thực hiện một màn thay đổi lớn cho mọi người trầm trồ hay không, hay là nên nghĩ cách đối phó lươn lẹo.
“Ta khuyên ngươi không nên có suy nghĩ lệch lạc, cẩn thận tự làm mình bị thương.” Tạ Vũ lạnh lùng nói.
Tiêu Vũ nhìn Tạ Vũ hỏi: “Ngươi đã bắt được ta rồi, sao còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận