Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 245: Bọn Ta Có Thù

.



Chương 245: Bọn Ta Có Thù
Quỷ Mặt Đen là thông minh nhất, lập tức thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, lập tức trầm giọng nói:
“Tên chưởng quầy này không thật thà chút nào cả, ta thấy rõ ràng là ngươi sợ bọn ta liên lụy đến ngươi, không cho bọn ta thuê phòng ở!”
“Mấy vị xin hãy rũ lòng thương, bọn ta cũng chỉ là chỗ buôn bán nhỏ thôi, vốn dĩ chuyện làm ăn đã không tốt rồi, lỡ lại xảy ra chuyện có ai đó đột ngột chết ở đây thì ta thật sự không thể làm ăn nổi được nữa. Trong nhà ta vẫn còn thê nhi phải ăn cơm nữa.” Chưởng quầy khóc không ra nước mắt.
Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Phì phì phì, bọn ta mới không đột ngột chết!”
“Nơi này không cho ông đây ở thì tất có chỗ khác!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Cả nhà! Chúng ta đi!” Tiêu Vũ nói xong lập tức đi ra ngoài.
Tuy Tiêu Vũ không phải người lương thiện gì, nhưng nàng cũng biết không cần phải làm khó chưởng quầy buôn bán nhỏ như vậy, những người phố phường thế này không suy nghĩ nhiều lắm, ích kỷ một chút cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần không có lòng hại nàng, hơn nữa lúc trước nghe nàng đến sườn núi Loạn Thạch, người ta cũng từng nhắc nhở.
Không cho ở thì không ở! Chẳng lẽ nàng nhất quyết phải ở đây hay sao! Có nhiều khách điếm như vậy, thể nào cũng sẽ có người cho bọn họ ở lại!
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiêu Vũ đã nhận ra bản thân quá ngây thơ, sáng sớm hôm nay chuyện bọn họ giật bảng treo thưởng ở cổng thành quá khoa trương, bây giờ đã lan truyền khắp Dự quận.
Nói là có mấy người xứ khác kia trói đà chủ và mấy tên lâu la của Kim Sơn trại đi đổi tiền thưởng. Cứ như vậy… Ai dám dính dáng tới mấy người Tiêu Vũ? Đây không phải là muốn chết sao?
Trong thoáng chốc, người người đều cảm thấy bất an.
Tiêu Vũ đi trên đường thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tiếng bàn tán truyền đến.
“Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ!”
“Cái gì mà nghé con mới sinh không sợ hổ, ta thấy bọn họ là mới từ nơi khác đến, không biết tình hình cho nên mới liều lĩnh như vậy, thật sự là đáng tiếc... nhiều mạng như vậy.”
“Đúng vậy, trong đó còn có một cô nương, dù che mặt nhưng nhìn bàn tay tinh xảo kia cũng biết là một nữ nhi được nuông chiều, đáng thương quá!”
Nhất thời, mọi người vừa kính phục hành động của bọn họ, vừa tiếc nuối cảnh ngộ bọn họ sắp phải đối mặt.
Đương nhiên, còn có một số người cảm thấy bọn họ rất ngốc.
Tạ Vân Thịnh không vui nói: “Nếu không phải chỗ này cách Nam Dương quá xa, ta sẽ bảo cha ta phái quân tiêu diệt ngay!”
“Đến lúc đó sẽ lật hết hang ổ của những người này ra!” Tạ Vân Thịnh hừ lạnh một tiếng.
Nói đến đây, Tạ Vân Thịnh tiếp lời: “Thái thú này cũng là hạng người không có tài cán gì, thậm chí ngay cả sơn phỉ cũng không thanh trừng sạch sẽ được!”
Tiêu Vũ nghe vậy thì nói: “Thật ra ta cảm thấy Chương Ngọc Bạch này cũng xem như có chút bản lĩnh, lúc trước Dự quận này còn không được như bây giờ.”
Tạ Vân Thịnh hơi ấm ức: “Công chúa, sao người lại đề cao uy phong của người khác, tự giảm chí khí của mình chứ?”
“Đúng vậy, Công chúa, ta thấy từ sau khi ngươi nhìn thấy Chương Ngọc Bạch kia thì khí thế không mạnh mẽ như trước nữa, có phải các ngươi từng là tình cũ không?”
“Nghiêm túc mà nói, Chương Ngọc Bạch kia cũng là một tiểu bạch kiểm, không phải Công chúa...”
Hắc Phong còn chưa kịp nói xong, Tiêu Vũ đã lạnh lùng nhìn lướt qua.
Hắc Phong cười gượng một lát rồi nói: “Ý của ta là, sau này Công chúa của chúng ta là người đứng trên vạn vạn người, nếu vừa ý thì chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ trói về giúp người!”
Quỷ Mặt Đen sâu kín nói: “Đến bây giờ ngươi còn chưa sửa được tác phong sơn phỉ kia của ngươi nữa! Công chúa của chúng ta cũng không phải nữ thủ lĩnh sơn phỉ, chẳng lẽ còn muốn trói áp trại phu quân về sao?”
Tiêu Vũ nói: “Nói thật cho các ngươi biết, không phải tình cũ, là có thù oán.”
Hắc Phong nghe vậy lập tức kích động: “Có thù? Vậy sao Công chúa không nói sớm, tối nay ta sẽ nhân lúc đêm đen gió lớn mò đến Thái thú phủ xử lý hắn thật nhanh gọn, báo thù cho Công chúa.”
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, uể oải nói: “Không phải ta thù hận hắn, là hắn nếu biết ta là Công chúa thì nhất định sẽ thù ta.”
“Vậy thì cũng chẳng có gì khác biệt, tóm lại là có thù oán. Giải quyết hắn xong là Công chúa có thể kê cao gối mà ngủ rồi.” Hắc Phong có chút nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Tạ Vân Thịnh nói: “Đừng nói lung tung, Công chúa chúng ta là minh chủ, sao có thể vì chút chuyện này mà đối phó với Chương Ngọc Bạch.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận