Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 64: Giáo Đầu Cấm Quân

.



Chương 64: Giáo Đầu Cấm Quân
Lúc này Quỷ Mặt Đen đi qua thu dọn xe ba gác, sắc mặt của hắn ta cũng không tệ lắm.
Hắn ta nhìn thoáng qua rồi nói: “Nam nhân kia tên Liễu Sơn, vốn là Giáo đầu cấm quân.”
“Sau này có một tên không có mắt, thừa dịp hắn ta không ở nhà đến phủ hắn ta làm nhục phu nhân của hắn ta. Phu nhân hắn ta không chịu nhục nổi treo cổ tự tử, những tên kia còn muốn ra tay với tiểu cô nương kia.”
“Liễu Sơn đã giết hết bọn chúng.” Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
“Nếu Công chúa thiếu người để sử dụng, có thể mua chuộc hắn ta.” Quỷ Mặt Đen bổ sung thêm.
Nãy giờ Tiêu Vũ không nói gì, Quỷ Mặt Đen lại càng hoảng sợ.
Tiêu Vũ đang dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn Quỷ Mặt Đen: “Ta trái lại thật ra quên ngươi, mắc tội gì phải đi lưu đày.”
Quỷ Mặt Đen thản nhiên nói: “Giết người.”
Thước Nhi nghe thế không nhịn được run rẩy. Vừa nghĩ tới việc lúc trước tên tội phạm giết người này muốn lấy mình, cả người Thước Nhi đều không ổn.
Quỷ Mặt Đen nhìn về phía Tiêu Vũ: “Công chúa không cần nghi hoặc, dựa vào bản lĩnh của Công chúa, nếu ta có lòng riêng cũng không sống được tới đất lưu đày nhỉ?”
“Còn nữa, cho dù ta giết người, bây giờ cũng đã nhận được báo ứng nên có.” Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi tên gì?”
Quỷ Mặt Đen im lặng.
Tiêu Vũ nhíu mày: “Sao? Không muốn nói tên?”
Quỷ Mặt Đen đáp: “Ta là Dương Trung.”
Thật ra hắn ta cũng không muốn nói tên, chỉ là Công chúa và tiểu nha đầu kia trên đường đi luôn gọi hắn ta Quỷ Mặt Đen, bây giờ đột nhiên hỏi tên khiến người ta cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhất là dáng vẻ của Công chúa như vậy, cứ như hỏi rõ tên để tiện tiễn hắn ta ra đi vậy.
“Lúc trước ngươi làm gì? Sao có vẻ người hiểu rất rõ những phạm nhân này?” Tiêu Vũ tiếp tục hỏi.
Dương Trung... À không, Quỷ Mặt Đen, vẫn là cái tên Quỷ Mặt Đen chính xác sinh động.
Quỷ Mặt Đen mở miệng nói: “Ta chỉ tới đại doanh lưu đày sớm hơn Công chúa mấy ngày nên đã hỏi thăm rõ ràng hết.”
Lúc này Liễu Sơn kia hai tay nắm chặt, mắt đỏ hồng trở về bên cạnh tiểu cô nương, thận trọng ôm lấy tiểu cô nương kia.
“Ai có thể giúp ta một chút không?” Liễu Sơn đỏ hồng mắt hỏi.
Có người nhỏ giọng bàn tán: “Đã sớm có người nhắc nhở, trên đường không nên dính dáng tới Liễu Sơn này.”
Người ở đây có thể bị lưu đày, tuy rằng có bị oan nhưng phần lớn đều không phải người tốt gì.
Nhất là đại doanh lưu đày chỗ Tiêu Vũ là nơi bị Vũ Văn lão cẩu chọn lựa cẩn thận cũng không có loại thiện lương gì. Mọi người lại càng không nổi lòng thiện vô dụng. Vì vậy không ai để ý tới Liễu Sơn xin giúp đỡ.
Tiêu Vũ ở đằng kia nhìn hồi lâu, thấy tiểu cô nương kia đã hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nam nhân bên cạnh hai tay đã đập xuống đất, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cực kỳ bi ai. Điều này khiến nàng bất giác nhớ tới một vài chuyện cũ...
Nàng cũng không phải lực lượng đặc biệt trời sinh, càng không phải cô nhi trời sinh. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ phụ thân của nàng vì nàng mà quỳ xuống cầu xin người ta, thế nên nhất thời mềm lòng.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Quỷ Mặt Đen, ngươi đi mang người về cho bổn Công chúa xem thử.”
“Công chúa người còn biết y thuật sao?” Quỷ Mặt Đen có chút ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Bổn Công chúa học thức uyên bác, trong hoàng cung còn có giáo tập sư phụ tốt nhất thiên hạ, ta biết những thứ này kỳ lạ sao?”
Thước Nhi: “...”
Cũng không biết là ai trốn học lúc đi học nữa.
Tiêu Vũ cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Thước Nhi, vì vậy nói: “Đó là do bổn Công chúa đã học được những thứ đó từ lâu rồi nên không muốn đi. Ngươi còn nhớ không, lúc trước bổn Công chúa thường xuyên xem một ít tạp thư.”
“Thứ biết được cũng nhiều hơn.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ giải thích, Thước Nhi lập tức tin tưởng. Thân là tùy tùng cuồng nhiệt của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không hề nghi ngờ những gì Tiêu Vũ nói.
Chỉ chốc lát sau, Quỷ Mặt Đen đã mang hai cha con Liễu gia về.
Lúc Liễu Sơn nhìn thấy Tiêu Vũ, trầm giọng hỏi: “Ngươi có thể cứu nữ nhi ta sao?”
Tiêu Vũ không để ý đến Liễu Sơn mà đi tới bên kia của tiểu cô nương. Tiểu cô nương này cùng lắm chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, vốn phải là nụ hoa không buồn không lo, lại cả người chật vật xuất hiện trong đại doanh lưu đày này.
Tiêu Vũ đặt tay lên mạch của nàng ấy, ra hình ra dạng nhìn thoáng qua, sau đó lại sờ lên đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận