Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 599: Bị Bắt

.



Chương 599: Bị Bắt
Là tới để làm cái bánh bao thịt đánh chó kia, đi dò thám hang ổ của chó đấy!
Đúng vậy, theo Tiêu Vũ thấy, tên Vũ Văn Phong kia chính là Vũ Văn lão cẩu.
Ngụy Ngọc Lâm đã thả lỏng một chút.
Lúc này bên dưới mái hiên bên cạnh có ba người nhảy xuống.
“Sao bọn chúng không hét lên?” Một kẻ trong đó nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm.
Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức được, e rằng vở kịch của mình sắp bị diễn hỏng rồi.
Vì vậy Tiêu Vũ lập tức nói: “Có phải các ngươi là người do tên phu quân vô dụng kia của ta phái tới không? Kêu hắn ta bớt lo đi! Ta đã có niềm vui mới rồi!”
Khả năng biên kịch của Tiêu Vũ là hàng đầu đấy.
Chỉ nhìn từ mỗi việc năm đó Tiêu Vũ có thể bịa ra tin tức tình cảm của Thái tử và Thống lĩnh thị vệ là biết bản lĩnh nói bậy của Tiêu Vũ mạnh đến mức nào rồi.
Mấy người kia nhìn nhau một cái.
Một kẻ trong đó nói: “Bà cô xấu xí này nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, thế này là xem chúng ta thành người do phu quân của ả phái tới rồi.”
Trong lúc bọn chúng nói chuyện.
Một luồng khói mê đã bị thổi tới.
Hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm cùng nhau ngất đi.
Lúc ngã xuống đất, động tác của Ngụy Ngọc Lâm nhanh hơn một chút, về phần Tiêu Vũ thì đập thẳng lên người của Ngụy Ngọc Lâm.
Hai người ở trong một tấm lưới, Tiêu Vũ muốn đi chỗ khác cũng không làm được!
Lúc Tiêu Vũ ngã xuống như vậy hoàn toàn không cảm thấy mặt đất lạnh buốt, trong lòng nàng nghĩ, không phải là tên Ngụy Ngọc Lâm này cố ý đấy chứ?
Đúng vậy, Tiêu Vũ vốn dĩ không trúng khói mê.
Khói mê như vậy làm sao thật sự đánh ngất Tiêu Vũ được chứ?
Tiêu Vũ đã dùng không khí trong không gian để đổi không khí mang theo khói mê kia đi từ lâu rồi.
Về phần Ngụy Ngọc Lâm thì sao?
Tiêu Vũ có chút không chắc chắn Ngụy Ngọc Lâm có thật sự hít phải khói mê hay không.
Tiêu Vũ đưa tay chọt chọt Ngụy Ngọc Lâm.
Tay của Ngụy Ngọc Lâm hơi nhúc nhích một chút, lập tức tóm lấy cái tay làm loạn của Tiêu Vũ.
Lúc này hai người đã bị nhét vào trong một cái rương gỗ lớn.
Cái rương gỗ kia ở trên một chiếc xe.
Tiêu Vũ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Nhất định bà cô xấu xí này rất có tiền, đợi lát nữa trước khi đưa ra ngoài, chúng ta tìm kiếm trên người ả một chút, nói không chừng có thể tìm được thứ gì tốt đó!”
“Còn không phải à, không có tiền, có cái mặt như vậy thì ai chịu làm niềm vui mới cho ả chứ!”
Xem như Tiêu Vũ đã hiểu.
Bọn chúng xem nàng thành phú bà tỷ tỷ bao nuôi tiểu bạch kiểm.
Lồng ngực của Ngụy Ngọc Lâm hơi run run, xem dáng vẻ là đang cười nhưng lại không dám cười thành tiếng.
Tiêu Vũ trừng Ngụy Ngọc Lâm.
Đương nhiên, trong bóng tối thế này... hơn phân nửa là Ngụy Ngọc Lâm cũng không nhận được ánh mắt của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ thấp giọng: “Ngươi nhích qua bên cạnh một chút đi, chật quá rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm nhích qua bên cạnh.
Tiêu Vũ thuận lợi nằm xuống.
Thế nhưng sau khi nằm xuống Tiêu Vũ đã có chút hối hận.
Thế này cũng chen chúc quá rồi!
Đương nhiên, Tiêu Vũ nói hối hận không phải là nói Tiêu Vũ muốn lấy Ngụy Ngọc Lâm làm cái đệm mãi.
Mà là nói Tiêu Vũ hối hận vì đã mang theo Ngụy Ngọc Lâm ra ngoài, nếu không thì nàng hoàn toàn có thể nhờ rương gỗ che chở tiến vào không gian.
Trong không gian rộng rãi bao nhiêu chứ.
Ngụy Ngọc Lâm nghiêng người qua: “Như vậy có đỡ hơn một chút không?”
Như vậy đỡ một chút rồi, không chen chúc như thế nữa.
Nhưng Tiêu Vũ đã không kiềm chế được muốn chạy khỏi chỗ này rồi!
Đây là tình cảnh quái quỷ gì vậy?
Tiêu Vũ nói: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi lấy túi Càn Khôn Lưỡng Nghi ra, ta về trước bình tĩnh một chút, chờ một lát ta trở lại...”
Nàng không nỡ để lộ không gian của mình.
Nên muốn thử túi Càn Khôn Lưỡng Nghi.
Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ cười nói: “Ai lại mang theo bao tải trên người chứ?”
“Cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi kia ở trong phủ của ta.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Nhắc tới cũng phải, thứ kia không nhỏ, cũng không giống như không gian của Tiêu Vũ có thể tồn tại trực tiếp.
Tiêu Vũ lập tức cảm thấy mình giống như một kẻ cực kỳ ngu ngốc.
Trong lúc bọn họ nói chuyện.
Đột nhiên bên ngoài rương gỗ lại có động tĩnh.
“Đặt vào luôn đi!”
“Sẽ không đè chết người bên dưới đấy chứ?”
“Chắc là không đâu nhỉ? Đặt vào trước, đè chết thì lấy ra!”
Giọng nói từ bên ngoài truyền đến khiến Tiêu Vũ hận tới mức hàm răng cũng bắt đầu ngứa ngáy, chuyện này là sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận