Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 756: Tất Cả Tiền Đều Đến Nhà Của Ta

.



Chương 756: Tất Cả Tiền Đều Đến Nhà Của Ta
Tô Lệ Nương liếc mắt nhìn thoáng qua Võ Vương, xem như giải thích giúp Võ Vương một câu: “Tên này luôn âm thầm đi theo, bên cạnh ta bị hắn ta sắp xếp tai mắt.”
Võ Vương xấu hổ vò đầu: “Ta cũng chỉ quan tâm ngươi thôi.”
“Lúc trước nguy hiểm đáng sợ biết bao nhiêu, lỡ như những kẻ đó ngay từ đầu đã muốn lấy mạng của các ngươi, vậy các ngươi còn mạng sao? Không nói tư tình nhi nữ, chỉ nói các ngươi là khách quý của Ngụy quốc bọn ta, ta không thể nhìn các ngươi gặp chuyện không may được.” Võ Vương kiên định nói.
Lời Võ Vương nói cũng rất có lý.
Tô Lệ Nương không thể nào phản bác.
Võ Vương tiếp tục nói: “Ta biết ngươi không thích ta, yên tâm đi, ta sẽ xem như hộ tống muội muội mình, chờ hộ tống các ngươi tới nơi, ta sẽ tự động rời khỏi.”
Vũ Nhu nghe thấy lời này của hắn ta thì bĩu môi. Mặc dù Võ Vương không giống với những Hoàng tử khác đã từng bắt nạt nàng ấy, nhưng xưa giờ Võ Vương không coi ai ra gì, từ trước tới nay hắn ta chưa từng xem nàng ấy là muội muội ruột, lúc này tỏ vẻ ân cần cái gì? Nói trắng ra cũng là vì Tô nương nương.
Tô Lệ Nương thản nhiên nói: “Ngươi muốn hộ tống Vũ Nhu Công chúa, ta không có quyền ngăn cản ngươi.”
Võ Vương lập tức trở nên mừng rỡ: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Tiêu Vũ cũng không biết.
Lúc này Thập Bát Hoa Sát kia đã tự nhận là hoàn thành nhiệm vụ, trở về chỗ chủ nhân của mình, dâng kim đăng lên.
Vị chủ nhân này đeo mặt nạ, không biết họ gì tên gì.
Người mặt sắt ngồi ở đó, thoạt nhìn cực kỳ uy nghiêm, lúc này hắn ta đang cẩn thận quan sát kim đăng trong tay.
Dựa theo lời nói của Mẫu Đơn, bắt đầu đọc thần chú: “Cổ Na La thần Hắc Ám!”
Không có phản ứng.
“Sức mạnh ba la la!”
Không có phản ứng.
“Ao mã ni cấu mễ hồng*!”
(*All money come my home.)
Vẫn không có phản ứng.
Hai câu thần chú phía trước là Tiêu Vũ học từ trong Tiểu ma tiên Balala.
Câu cuối cùng là Tiêu Vũ tự thăng cấp, đọc ra một câu tiếng Anh... Phiên dịch ra chính là “Tất cả tiền đều đến nhà của ta!”.
Có thể nói là thể hiện tinh thần của Tiêu Vũ một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy rằng Tiêu Vũ không biết chủ nhân của Thấp Bát Hoa Sát kia là ai, nhưng chỉ nghĩ tới việc mấy người này cầm cái kim đăng không có tác dụng gì kia... Trên thực tế, đó còn không phải là kim đăng sao, nó được mạ vàng đấy.
Đèn vàng ròng, vậy không phải cũng dùng vàng hả?
Đối với loại người keo kiệt như Tiêu Vũ, đương nhiên nàng sẽ không để cho kẻ địch được chiếm hời rồi.
Tóm lại, chỉ nghĩ đến việc có người cầm kim đăng của mình đọc thần chú, Tiêu Vũ đã cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Chỉ là đáng tiếc, bây giờ nàng vội quay về Đại Ninh, không có thời gian cứng đối cứng với những người này.
Có điều không sao.
Đợi người của Ngụy quốc tìm được manh mối, nàng có thể dùng chức năng dịch chuyển của không gian dịch chuyển tới, sau đó lại cho mấy người này thấy sự lợi hại của nàng.
Tóm lại, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đối với việc báo thù này Tiêu Vũ không gấp cho lắm.
Đã có Võ Vương hộ tống, trên đường đi an toàn không ít.
Tuy rằng cũng đụng phải hai nhóm sơn tặc, nhưng không đợi Tiêu Vũ ra tay, tên đần độn không có đầu óc Võ Vương kia đã tiến lên thể hiện sự dũng mãnh uy vũ của mình... Rất hiển nhiên, danh xưng chiến thần này cũng là không có lửa thì sao có khói.
Cuối cùng những sơn tặc kia đã trở thành đạo cụ để Võ Vương thể hiện thực lực.
Bọn họ thuận buồm xuôi gió đến khu vực không có ai quản lý.
Lúc này rõ ràng trị an ở khu vực không ai quản lý đã tốt hơn nhiều.
Chủ yếu là những tên tội phạm kia không tiếp tục nổi, chỗ này còn khổ hơn nơi lưu đày.
Những kẻ đó tản đi rồi, nơi này cũng yên bình trở lại.
Người của hai nước đã bắt đầu cùng nhau quản lý nơi này, dự định biến nơi này thành khu vực mậu dịch tương hỗ.
Sau đó bọn họ đã đến Đại Ninh.
Đám người Tiêu Vũ vẫn không cảm thấy gì.
Nhưng Võ Vương vừa tới khu vực Đại Ninh, nhìn trên mặt của dân chúng Đại Ninh tràn đầy nụ cười, còn cả mặt mũi cũng rực rỡ thì có chút khiếp sợ.
“Không phải nói dân chúng Đại Ninh các ngươi sống trong nước sôi lửa bỏng sao?” Võ Vương không dám tin hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ai nói? Trăm nghe không bằng một thấy! Dân chúng Đại Ninh đều ở đây, nếu Võ Vương điện hạ đã tới, vậy thì hãy quan sát cho cẩn thận đi.” Tiêu Vũ cười khanh khách nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận