Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 825: Mưu Phản

.



Chương 825: Mưu Phản
Bảo Ninh sống tha hương nơi đất khách quê người, mưu đồ biết bao nhiêu năm mới có thế lực của riêng mình, tất nhiên chẳng dễ dàng gì.
Đúng lúc này, một thiếu nữ nhỏ tuổi hơn Tiêu Vũ bỗng dưng chạy ra, gọi: “Mẫu thân.”
“Yên Nhi, sao ngươi lại đến đây?” Bảo Ninh đau lòng hỏi nàng ta.
“Ta biết mẫu thân làm như vậy là vì muốn ngăn cản phụ hoàng gả ta đi... nhưng nữ nhi lo lắng cho mẫu thân.” Yên Nhi nghẹn ngào nói.
Sắc mặt của Bảo Ninh trở nên tối tăm: “Người kia đã hơn sáu mươi tuổi, phụ thân ngươi còn muốn gả ngươi qua đó, đúng là lòng dạ độc ác.”
“Yên Nhi, ngươi yên tâm, cho dù mẫu thân không còn gì cả cũng sẽ cho ngươi một tương lai rộng mở.”
“Nếu chuyện hôm nay thành công, sau này ngươi sẽ là nữ Thành chủ tương lai. Còn nếu thất bại, ngươi là nữ nhi, ắt hẳn sẽ bị liên luỵ, cuộc sống sau này sẽ khó khăn. Nhưng chỗ tốt là thật ra chuyện này cũng chưa làm được mấy.” Bảo Ninh tiếp tục nói.
Nói xong, Bảo Ninh và Yên Nhi bắt đầu chạy trốn.
Lúc này Qua Vũ đã đến.
Sau khi lục soát, không tìm được bất cứ ai.
Thế là ông ta giáng cho thám tử một cái tát: “Chẳng phải ngươi nói, chỉ cần ta tới đây là có thể tóm được chứng cứ sao?”
“Thuộc hạ... thuộc hạ...”
Tiêu Vũ đứng giữa bầu trời đêm, cầm cung tên và kéo.
Vèo một tiếng.
Thám tử kia ngã lăn ra đất chết.
Thật ra người này cũng không hẳn là thám tử, có thể biết được chuyện bí mật như thế, có lẽ hắn ta là mật thám đã được cài vào từ lâu.
Lúc này Tiêu Vũ đã chọn được lập trường cho mình rồi, đương nhiên nàng sẽ không nương tay.
Lúc này Bảo Ninh núp trong bóng tối vô cùng ngạc nhiên, nàng ta khó tin nhìn tình cảnh trước mắt.
Một người hầu cận bên cạnh Bảo Ninh không nhịn được hỏi: “Công chúa, người bắn tên này do người sắp xếp sao?”
Bảo Ninh lắc đầu, đáp: “Không phải ta.”
“Vậy người vừa phát tín hiệu nhắc nhở chúng ta thì sao?”
“Cũng không phải người của chúng ta.”
Vẻ mặt của Bảo Ninh rất nghiêm túc, trong lòng nàng ta không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp đỡ mình.
Sau khi Tiêu Vũ bắn chết người nọ xong, đã có người đuổi tới.
Thế nhưng lại không tìm thấy một bóng người.
Mà không hề hay biết, lúc này Tiêu Vũ lúc này đã đến một bên khác rồi.
Tiêu Vũ đã quyết định giúp đỡ Bảo Ninh kéo dài thời gian, đương nhiên không thể dễ dàng rời đi.
Nàng lấy cây kim có tẩm thuốc mê, đặt lên trên cung tên.
Kiếp trước nàng từng nhận một nhiệm vụ kỳ lạ, đó là lùng bắt một con hổ trốn khỏi vườn thú và đây là thứ còn sót lại trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ đó.
Bây giờ... nàng dùng nó để gây mê Qua Vũ lại cực kỳ đơn giản.
Người này vẫn chưa thể chết như thế được, nàng muốn bắt sống ông ta rồi giao cho Bảo Ninh Công chúa.
Cây kim của Tiêu Vũ phóng tới, cắm thẳng vào bả vai của Qua Vũ.
Qua Vũ chỉ cảm thấy hơi nhói một chút, sau đó hai mắt hoa lên, ngã lăn ra đất.
Gã tùy tùng bên cạnh kinh ngạc hét lên: “Hộ giá. Hộ giá. Có thích khách.”
Một làn khói dày đặc đột nhiên phun ra, mắt của tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đau xót, không thể nào mở ra để nhìn được.
Đợi đến khi bọn chúng mở mắt ra lần nữa, Qua Vũ đã không còn ở đó nữa.
“Thành chủ đâu?”
“Phải đấy. Thành chủ đâu?”
Thành chủ Thiên Thành bỗng dưng biến mất.
Trán của đám hộ vệ toát mồ hôi lạnh, người biến mất ngay trước mắt bọn chúng, bọn chúng biết giải thích chuyện này thế nào? Cho dù có tìm được người về, vậy cũng vẫn phải chịu tội rơi đầu.
Tiêu Vũ ở trong không gian, đá cho Qua Vũ một trận.
Đương nhiên Qua Vũ không có tư cách nằm bên cạnh linh tuyền của Tiêu Vũ, cho dù ông ta chỉ hít hơi nước của linh tuyền thôi Tiêu Vũ cũng sẽ cảm thấy tiếc.
Đừng thấy bình thường nàng hào phóng dùng nước linh tuyền nuôi ngựa mà nhầm. Đối với mấy kẻ cặn bã của xã hội này, đến việc cho chúng uống nước tiểu của ngựa nàng còn thấy tiếc chứ huống chi là hấp thu hơi nước của linh tuyền.
Tiêu Vũ ném Qua Vũ vào nhà vệ sinh bên trong không gian.
Qua Vũ vẫn hôn mê, Tiêu Vũ khóa nhà vệ sinh lại, sau đó rời khỏi nơi này.
Tiêu Vũ đi tìm Bảo Ninh Công chúa.
Lúc này Thiên thành đã loạn cào cào, Bảo Ninh Công chúa vội vàng chỉ đạo thuộc hạ của mình phát động phản loạn.
Tiêu Vũ đang định xuất hiện và giao Qua Vũ cho Quý Hòa Công chúa.
Đúng lúc này, có kẻ bắt cóc Yên Nhi.
Kẻ đó là thuộc hạ trung thành của Qua Vũ, lúc này gã ta đang bóp cổ Yên Nhi, nhìn Bảo Ninh Công chúa uy hiếp: “Ngươi đã làm gì Thành chủ rồi?”
Bảo Ninh khó hiểu hỏi lại gã ta: “Thành chủ làm sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận