Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 765: Đi Theo

.



Chương 765: Đi Theo
Ngày ấy khi hắn ta cõng người trên lưng bị vây khốn dưới nước, thiếu nữ nọ như thể thần tiên, nhảy xuống từ trên mái hiên cao cao.
Trước đó hắn ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.
Thế nhưng lần này sau thời gian ngắn ngủi xa cách Công chúa, hắn ta mới nhận ra rằng, tại nơi sâu thẳm trong lòng hắn ta thích nàng đến cỡ nào.
Tạ Vân Thịnh sửa lại ý mình luôn: “Còn có Mạnh Thường và Liễu Sơn đây.”
Hai người Mạnh Thường, Liễu Sơn khác với Tạ Vân Thịnh và Sở Duyên.
Phụ thân của Tạ Vân Thịnh được phong Quốc công, điểm này không ai có thể ganh tị được, dù sao thì... sự cống hiến của Tạ Quảng đã rõ như ban ngày.
Hơn nữa Tạ Quảng khác với những người thay đổi giữa chừng, Tạ Quảng trung thành từ đầu đến cuối.
Về phần Sở Duyên. Thật ra Sở Duyên cũng có thể coi như là người của Tạ Quảng, bây giờ bản thân hắn ta cũng đã có công danh của riêng mình.
Hai người Mạnh Thường và Liễu Sơn biết căn cơ của bản thân yếu kém, không thể sánh được với những người khác, thế nên bây giờ bọn họ và Vạn Hổ nọ đã bắt đầu quấn lấy nhau, có thể nói là tận tâm làm việc cho triều đình.
Không giống với Tạ Vân Thịnh, làm việc bữa đực bữa cái.
Tạ Vân Thịnh có quan điểm của riêng mình, không phải hắn ta muốn lười biếng mà chủ yếu là do trong triều đình này việc có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đó, nếu hắn ta còn tiếp tục tranh cướp với mọi người, vậy chẳng phải đang rước thù hận vào thân sao?
Làm gì thì làm cũng phải để cho người khác một con đường sống.
Tiêu Vũ nhìn về phía Sở Duyên: “Ngươi cũng muốn đi cùng sao?”
Sở Duyên chỉ chờ nàng nói câu này lập tức gật đầu.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Được, vậy thì cùng đi.”
Lần đi Tây Cương quốc này không giống với lần đến Ngụy quốc, Ngụy quốc và Đại Ninh đã có quan hệ mật thiết với nhau từ thời hoàng gia gia của Tiêu Vũ.
Thế nhưng Tây Cương nằm ở phía Tây Nam Đại Ninh, địa thế phức tạp, môi trường nóng ẩm, có nhiều độc trùng, dã thú.
Xưa nay quan hệ giữa Tây Cương và Đại Ninh cũng qua lại không nhiều.
Vị cô cô Quý Hòa Công chúa này của Tiêu Vũ được gả đi từ khi Tiêu Vũ còn rất nhỏ, đó là quyết định của hoàng gia gia Tiêu Vũ.
Về phần phụ hoàng của Tiêu Vũ, mặc dù ông ấy là một nhân quân.
Nhưng cũng không phải là một Hoàng đế có năng lực. Nghĩ cũng đúng, nếu ông ấy có năng lực thì làm sao có thể không hiểu rõ lòng người, hồ đồ đến mức độ mất cả nước?
Thế nên phụ hoàng hờ của Tiêu Vũ mới không bản lĩnh đón Quý Hòa Công chúa trở về.
Lúc trước sau khi Tiêu Vũ biết chuyện này, nàng đã hạ quyết tâm sẽ đón hết những cô cô đã gả ra ngoài về, từng người từng người một.
Sau này, chỉ cần Tiêu Vũ nàng còn ở đây, Đại Ninh sẽ không phải hi sinh bất cứ Công chúa nào để duy trì sự ổn định của đất nước nữa.
Nói chung, lần này đi Tây Cương, Tiêu Vũ dự định sẽ dẫn thêm một vài người thân thiết.
Hộ vệ bình thường sẽ dẫn theo ít một chút.
Những người có thể dùng được, chắc chắn nàng phải mang theo nhiều một chút.
Như vậy, đợi đến khi tới Tây Cương, những người nàng có thể dùng cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Lần này đi, nếu Quý Hòa Công chúa muốn trở về, Tây Cương quốc chủ cũng đồng ý để Công chúa trở về, vậy Tiêu Vũ sẽ dựa theo nguyên tắc chung sống hòa bình, sẽ không bạc đãi Tây Cương.
Nàng sẽ thể hiện thành ý nên có của bản thân mình.
Thế nhưng nếu buộc phải trở mặt.
Nàng cũng không sợ.
Tiêu Vũ vừa lựa chọn người đi Tây Cương vừa thông báo chuyện này với đám triều thần.
Lúc lâm triều.
Long ỷ trống rỗng, Tiêu Dục đặt một chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh long ỷ, hắn ta ngồi trên chiếc ghế đó.
Về phần Tiêu Vũ, Tiêu Vũ ngồi ở bên còn lại của long ỷ.
Huynh muội hai người, không ai đụng tới chiếc long ỷ tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng kia.
Về phần đám triều thần thì sao?
Bọn họ đã quen với hình thức này từ lâu.
Tiêu Vũ bày tỏ suy nghĩ của mình xong.
Phía dưới không ai phản đối, thậm chỉ còn có lão thần rưng rưng nước mắt: “Năm đó là thần... tận mắt chứng kiến Quý Hòa Công chúa hòa thân với Tây Cương.”
“Năm ấy, Quý Hòa Công chúa mới mười bảy tuổi.” Lúc Bùi Kiêm nói lời này, ông ấy không nhịn được lau nước mắt.
Cô nương xinh đẹp như hoa, lại phải rời quê hương, gả đi xứ khác.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để khiến người ta đau lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận