Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 299: Đập Nồi

.



Chương 299: Đập Nồi
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vũ quyết định thay đổi tuyến đường tới Tế Bắc quận. Nơi này cách Tề quận không xa, quan trọng nhất là... Tế Bắc quận này có một hạ huyện phụ thuộc, tên là Chương huyện. Nơi này thừa thãi nhất là nồi sắt.
Tiêu Vũ nghĩ, nhất định nồi sắt ở nơi này rất chắc chắn và bền. Đến đó cho dù không lấy được vàng bạc của cải, lấy một số nồi sắt lớn cũng đáng giá!
Dù sao ở Đại Ninh triều, nồi sắt cũng cần vàng ròng bạc trắng để mua, cũng không rẻ. Nhất là loại nồi sắt tốt nhất này thì càng đắt vô cùng.
Lúc trước Tiêu Vũ đã cảm thấy nồi sắt không đủ dùng, lần này tới Thịnh Kinh lấy chừng bốn mươi mấy cái nồi sắt, nhưng đối với Tiêu Vũ thì vẫn chưa đủ.
Sau khi đến Tế Bắc quận, Tiêu Vũ lập tức kêu người của mình chờ ở bên ngoài thành. Về phần nàng thì sao? Chuyện này còn cần phải nói hả?
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi, Ngọc Tần hơi nghi hoặc một chút: “Công chúa đi làm gì vậy? Một nữ tử yếu ớt như nàng đi như vậy, các ngươi không cần đi theo sao?”
Ngọc Tần vẫn còn có chút lo lắng Tiêu Vũ xảy ra chuyện.
Quỷ Mặt Đen nghe thấy Ngọc Tần nói vậy thì nghĩ thầm trong bụng, Ngọc Tần này vẫn còn quá non nớt, vậy mà không phát hiện ra à? Công chúa là nữ tử yếu ớt chỗ nào chứ?
Tiểu Lâm Tử mở miệng nói: “Công chúa đi trộm...”
Nói tới đây, hắn ta đã bị Hắc Phong đánh.
Hắc Phong đập đầu Tiểu Lâm Tử một cái, sau đó nói: “Công chúa đi dọn nhà! Trong thiên hạ đều là đất của vua! Tất cả hành động của Công chúa, sao có thể dùng chữ đó để hình dung?”
Tiểu Lâm Tử cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: “Công chúa đi chọn mua đồ.”
Chỉ có điều... không cần dùng tiền mà thôi.
Ngọc Tần không biết tác phong làm việc của Tiêu Vũ. Trong ấn tượng của nàng ấy, Tiêu Vũ vẫn còn là nàng Công chúa được nuông chiều trước kia. Lúc này nàng ấy không hiểu lời Hắc Phong nói, nhưng lại hiểu lời nói của Tiểu Lâm Tử.
“Ngươi nói cái gì? Công chúa đi mua đồ hả? Việc này...” Ngọc Tần muốn nói lại thôi.
Nàng ấy rất muốn bảo Tiêu Vũ không nên đi mua đồ vào thời điểm này, quá nguy hiểm. Nhưng lời đến khóe miệng, nàng ấy lại nghĩ tới việc mạng của mình là do Tiêu Vũ cứu ra nên lựa chọn trầm mặc không nói.
Về phần Tiêu Vũ? Lúc này nàng đã đến Tế Bắc quận rồi.
Tế Bắc quận không chỉ thừa thãi nồi sắt, còn có quặng sắt, ở đây đâu đâu cũng là tiệm rèn. Về phần tiệm bán nồi sắt cũng có đầy ở khắp nơi. Không ít thương nhân ở nơi khác đều đến đây để nhập hàng.
Lúc Tiêu Vũ vào thành đã là chạng vạng tối, ngươi đi như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt. Trên xe bò và xe ngựa lui tới đều chứa đủ loại nồi sắt.
Tiêu Vũ nhìn đống nồi sắt này, vô cùng thèm thuồng. Có điều những người này đều là tiểu thương bình thường. Trộm cũng có đạo của trộm, tuy rằng Tiêu Vũ có thể dễ dàng lấy đi nồi sắt trong tay của những người bình thường này, nhưng nàng sẽ không làm như vậy.
Tiêu Vũ vẫn rất có nguyên tắc, cho dù là đi dọn nhà Thái thú, Tiêu Vũ cũng phải nghe ngóng xem Thái thú này là hạng người gì trước.
Đụng phải loại như Chương Ngọc Bạch, Tiêu Vũ cũng không nỡ xuống tay!
Có điều... Tiêu Vũ nghĩ Thái thú hiện tại của Tế Bắc này chắc không phải loại người tốt lành gì, bởi vì nghe nói ông ta đã dâng lên không ít cống phẩm để thăng chức. Tin tức này vẫn là lúc trước Tiêu Vũ nghe được.
“Đập cho ta!” Theo một tiếng gầm lên, một đám người lập tức xông vào trong một cửa hàng, bắt đầu đập phá một cách điên cuồng.
Âm thanh loảng xoảng rầm rầm truyền tới. Những cái nồi sắt lớn được chế tạo tốt kia cũng không chịu được búa sắt.
Bởi vì cái nồi này không cần vỡ, chỉ cần thủng một lỗ nhỏ, không đựng được nước canh thì không thể nào dùng tiếp được nữa.
Nhìn từng cái ngồi sắt lớn đen bóng tới phát sáng kia bị người ta đập hỏng, Tiêu Vũ đau lòng khó nhịn.
“Này, vì sao những người này lại đập nồi vậy?” Tiêu Vũ thật sự không nhịn được, kéo một người qua đường lại hỏi một câu.
Người qua đường thấy Tiêu Vũ đội đấu lạp, thoạt nhìn hình như là cách ăn mặc của người bán dạo từ nơi khác đến, vì vậy thấp giọng hỏi: “Người xứ khác à?”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Ánh mắt thật tốt, ta đúng là người bên ngoài tới, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Một tiếng ánh mắt tốt này khiến người qua đường kia rất đắc ý, hơn nữa cũng khiến người qua đường kia yên lòng, thấp giọng nói tiếp: “Nếu là người địa phương thì nhất định sẽ biết người đập phá tiệm là tiểu cữu tử của Thái thú.”
“Nồi sắt Lý ký này, nồi tốt lại rẻ.”
“Nếu đã tốt lại rẻ, còn đập người ta làm gì?” Tiêu Vũ hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận