Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 318: Bắt Người

.



Chương 318: Bắt Người
Quản sự có chút bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào mới được, chỉ đành thấp giọng bảo: “Khinh Yên là hoa khôi nương tử của bọn ta, tính tình rất kiêu ngạo, ta cũng không có cách nào với nàng ta.”
Tiêu Vũ híp mắt, một cước đạp tung cửa phòng, dẫn đầu xông vào!
“Các ngươi là ai!” Khinh Yên ngồi bên giường lập tức đứng dậy.
Lúc này trên giường có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ đang nằm.
Nam tử kia môi hồng răng trắng, mặt mày đa tình, dáng vẻ trọc thế giai công tử* phong lưu phóng khoáng!
(*Vị công tử xuất chúng giữa trần tục ô trọc hỗn loạn.)
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn kẻ đó, mở miệng nói: “Chính là hắn ta!”
Người nọ đột nhiên ngồi dậy: “Quan gia, các ngươi đang làm gì vậy? Đừng dọa nương tử của ta.”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, đi dạo hoa lâu còn muốn gọi người ta là nương tử, thật đúng là rất giả dối!
Tiêu Vũ nhìn người trước mặt, lạnh giọng nói: “Tiểu tặc trộm nồi, đã lâu không gặp nhỉ!”
“Nguơi nói gì vậy? Ta không hiểu.” Người nọ tỏ vẻ ngây thơ.
Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Từ biệt đêm qua, hôm nay đã không nhận ra rồi sao?”
“Ta biết các ngươi đuổi bắt Trộm Nồi Tặc đã bắt tới điên rồi, nhìn ai cũng cảm thấy là Trộm Nồi Tặc, nhưng ta thật sự không phải là Trộm Nồi Hiệp trong truyền thuyết kia. Nếu ta là người đó, vậy hãy để cho ta vạn tiễn xuyên tim chết không yên lành.” Người này tùy tiện thề độc.
Tiêu Vũ thầm nghĩ, hắn ta vốn cũng không phải là Trộm Nồi Hiệp, vì vậy thề độc rất lưu loát.
Sở Duyên nghiêm mặt nói: “Bắt tên này lại cho ta!”
Người nọ cũng không phản kháng quá lâu, chỉ nói: “Cho dù các ngươi bắt người cũng phải lấy được chứng cứ ra chứ?”
Tiêu Vũ tiến lên phía trước, thoắt cái tóm lấy tay của người này.
“Nè nè! Tiểu nương tử này, ngươi kéo tay ta làm gì?”
Tiêu Vũ cười lạnh nói: “Ngươi nhìn thử đi, trên tay ngươi còn nhọ nồi chưa rửa sạch đấy!”
Đừng hỏi tại sao Tiêu Vũ lại chú ý tới chi tiết như vậy, bởi vì nàng trộm nồi xong tay cũng đen! Quả thật chính là quen tay hay việc!
“Đó là do ta thích nấu cơm!” Người này tiếp tục nói.
Tiêu Vũ híp mắt, ánh mắt rơi vào một cái túi bằng vải đen bị người này ném trên giường.
Nàng cầm cái túi bằng vải đen này lên.
Trong lòng người nọ hốt hoảng, nhưng vẫn mặt không thay đổi nói: “Không phải là ngươi cho rằng trong túi tiền của ta có giấu nồi đấy chứ?”
Tiêu Vũ kêu người mời quản sự và hoa khôi kia ra ngoài, cầm một thứ nhét vào trong túi vải đen...
“Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.” Tiêu Vũ cười như không cười nói.
Tên giả mạo Trộm Nồi Tặc thấp kém kia, trong đôi mắt hoa đào cũng là biểu cảm cười như không cười.
Tiêu Vũ nhét thứ đó vào bên trong. Một hồi lâu sau, thứ bên trong cũng không thay đổi. Đồ vẫn còn ở bên trong?
Trong nháy mắt Tiêu Vũ có chút lúng túng.
“Ta nói này tiểu cô nương, trông tuổi của ngươi cũng không lớn, sao có thể đổ oan người tốt như vậy?” Người nọ tiếp tục nói.
“Được rồi, nếu như đã không có vấn đề gì thì ta đi đây!” Người này nói xong muốn đưa tay cướp túi vải trong tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đã có video làm bằng chứng, cũng đã tìm được cái túi đen này, đương nhiên không thể cứ thế thả người này rời khỏi được.
Vì vậy Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Sở Duyên, bắt người này lại! Mang về từ từ thẩm vấn.”
“Sao các ngươi có thể vô duyên vô cớ bắt người như vậy?”
Sở Duyên không muốn nghe người này dài dòng, dứt khoát lấy dây thừng trói người này lại, kéo người này đi xuống dưới.
“Có ai không, cứu mạng với!” Vừa đi người này vừa la hét.
Hắc Phong ở dưới lầu chờ Tiêu Vũ cùng về lục lọi trong ngực rồi lấy một cái khăn tay ra, nhét thẳng vào miệng người này.
“Câm miệng cho ta, nếu không gia gia sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Trên người Hắc Phong vẫn có một chút hơi thở của cường đạo.
Trong đại lao Thái thú phủ.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Vũ quyết định đích thân thẩm tra xử lý người này.
“Ta là Yến Vô Hương.” Yến Vô Hương trả lời một cách rất tùy tiện.
Lúc hắn ta nói lời này còn mang theo vẻ mặt lợn chết không sợ bỏng nước sôi: “Ta nói này, các ngươi muốn thẩm vấn thì cũng thẩm vấn nhanh chút đi, thẩm vấn xong ta cũng tiện rời khỏi!”
Tiêu Vũ kéo kéo cái túi vải đen kia: “Nói thử xem, thứ này rốt cuộc là sao? Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta, nếu không thì ta cũng chỉ có thể kêu Thái thú đại nhân treo ngươi lên cửa thành hong gió ba ngày ba đêm!”
“Ta không hiểu các ngươi đang nói gì!”
“Không biết!”
“Không rõ lắm!”
“Ta mệt rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận