Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 884: Điện Hạ, Sao Người Lại Quay Về

.



Chương 884: Điện Hạ, Sao Người Lại Quay Về
Thiết Sơn lúng túng đứng chắn phía trước: “Điện hạ, sao người lại quay về?”
“Ấy? Công chúa? Người cũng ở đây à!” Thiết Sơn nói tiếp.
“Tránh ra.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Thiết Sơn chỉ đành rời bước, hai cô nương đứng sau thấy Ngụy Ngọc Lâm thì ánh mắt sáng lên, lập tức bước qua hành lễ: “Thiếp thân Họa Tâm! Thiếp thân Nguyệt Cầm! Tham kiến Thái tử điện hạ!” Hai người đồng thanh nói, chỉ khi nói tên có hơi khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Vũ dừng trên người Ngụy Ngọc Lâm.
Phong Hải chủ cười như không cười: “Ngụy Thái tử, không ngờ rằng ngươi chơi…”
“Cũng đúng, Thái tử một nước, sao bên cạnh lại không có mấy người đẹp chứ?” Khi Phong Hải chủ nói chuyện suýt thì cười thành tiếng, cảm giác đắc ý đấy đã xông lên tận trời cao.
Ngụy Ngọc Lâm không có tâm trạng cãi nhau với Phong Hải chủ, mà ánh mắt hắn dừng trên người Thiết Sơn: “Giải thích!”
Nguyệt Cầm lên trước một bước: “Điện hạ, bọn ta đến hầu hạ điện hạ.”
Nói trước cho rõ ràng, tránh để Thiết Sơn đòi người! Nguyệt Cầm tự cho mình thông minh mà nghĩ.
Tiêu Vũ: “...”
Quả là một vở kịch hay.
Thế nên bản thân nàng đang diễn vở bắt gian?
Tiêu Vũ mới nghĩ đến đây, Nguyệt Cầm bên kia đã quỳ xuống: “Mong Công chúa điện hạ đồng ý cho bọn ta ở lại, bọn ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tranh sủng với Công chúa, bọn ta cũng không xứng, bọn ta làm trâu làm ngựa hầu hạ Công chúa! Chỉ mong Công chúa không đuổi bọn ta ra khỏi chỗ Thái tử.”
Tiêu Vũ: “Ồ hô!”
Ăn dưa ăn đến tận người mình rồi?
Tiêu Vũ tươi cười ngoài mặt nói: “Chuyện này các ngươi đừng cầu xin ta, cầu xin Thái tử điện hạ của các ngươi đây.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, giải thích: “A Vũ, ta không biết chuyện này là thế nào.”
Tiêu Vũ cạn lời, lời này nghe có vẻ còn đểu hơn mình nói.
Không biết chuyện gì mà Thiết Sơn có thể dẫn hai nữ nhân này xuất hiện ở đây?
Thiết Sơn cũng nhận ra rằng mình đã làm hỏng chuyện rồi, hận không thể tự cho mình một cái tát.
Thiết Sơn nhắm mắt nhắm mũi nói: “Thực ra hai người này không liên quan gì đến Thái tử điện hạ.”
“Vừa nãy hai người họ nói rồi, là đến hầu hạ Thái tử điện hạ đấy! Ngươi là hộ vệ thân cận bên cạnh Ngụy Thái tử, đương nhiên sẽ nói giúp hắn!” Phong Hải chủ hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, dù có trăm cái miệng Thiết Sơn cũng không thể bảo chữa, hơn nữa hắn ta cũng hối hận đến xanh ruột rồi.
Thậm chí hắn ta còn không dám nhìn thẳng điện hạ nhà mình, rất sợ điện hạ nhà mình muốn băm hắn thành tám mảnh.
Hai người Họa Tâm và Ngụy Cầm đang khóc hoa lê đái vũ rồi, cứ như Tiêu Vũ làm gì họ vậy.
Tiêu Vũ thấy vậy, không kìm được mà thấy hơi thương hương tiếc ngọc…
Lúc này, Tiêu Vũ nói: “Hay là giữ bọn họ lại?”
Sau khi Tiêu Vũ nói xong, Họa Tâm và Nguyệt Cầm đều rất cảm động mà nhìn Tiêu Vũ, sau đó lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm, giọng điệu kích động nói: “Điện hạ, sau này nhất định bọn ta sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”
Ngụy Ngọc Lâm không để ý hai ca cơ này, mà nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, con mắt sâu thẳm của Ngụy Ngọc Lâm cực kì lạnh lẽo xa cách.
Ngụy Ngọc Lâm không vui rồi.
Tiêu Vũ mím mím môi, không biết nên nói gì.
Phong Hải chủ đang không ngừng lải nhải: “A Vũ! Ngươi đường đường là Công chúa, chẳng lẽ thực sự muốn chung chồng với người khác? Chúng ta mau từ hôn đi, không đáng để chịu thiệt đâu!”
Tiêu Vũ nhìn Phong Hải chủ: “Câm mồm!”
Nói xong Tiêu Vũ trầm mặt nói: “Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đây.”
Tiêu Vũ nói đi là đi.
Phong Hải chủ nhịn không được sờ mũi mình, chắc là… mình nói sai gì rồi? Đã đứng dưới góc độ của Tiêu Vũ để suy nghĩ, sao bây giờ Tiêu Vũ còn tức giận với mình?
Phong Hải chủ lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm, không nhịn được nói một câu: “Nhìn đi! Kết cục của việc lăng nhăng!”
Nói xong Phong Hải chủ hừ lạnh một tiếng, bỏ Ngụy Ngọc Lâm ở lại nơi này.
Đợi khi mọi người đi hết, chỉ còn Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn, còn hai nữ tử bên cạnh Thiết Sơn.
Thiết Sơn cúi thấp đầu như con chim cút, hận không thể trực tiếp cắm đầu mình vào đất. Hắn ta hoàn toàn không dám nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm quay người rời đi.
Thiết Sơn thấy vậy thì sợ hết hồn, vội hỏi: “Điện hạ, ngài…”
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Có chuyện gì?”
“Điện hạ không trách thuộc hạ sao?” Trái tim Thiết Sơn lên xuống,
Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói: “Thời gian không sớm nữa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Nhấc cao đặt nhẹ, loại cảm giác này khiến Thiết Sơn càng không yên tâm.
Bản thân hắn ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, điện hạ nên trách phạt thật nặng mới đúng, nhưng bây giờ… điện hạ vốn không có ý trách phạt mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận