Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 560: Hạ Cổ

.



Chương 560: Hạ Cổ
Vũ Văn Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Cả triều đều là phế vật! Còn cần các ngươi làm gì nữa?”
Lúc này đã có người chắp tay nói: “Lão thần không có tài cán gì, kính xin bệ hạ lưu đày lão thần tới Ninh Nam!”
Người nói chuyện này đã suy nghĩ rồi, thay vì ở lại trên triều đình, còn không bằng tới Ninh Nam.
Tin tức của ông ta linh thông, ông ta đã nhận được tin nói là cuộc sống ở Ninh Nam không hề đau khổ chút nào, rất nhiều người sau khi đến Ninh Nam, lúc xuất hiện lần nữa đều là vinh quy bái tổ.
Hơn nữa... nghe nói rất có thể Ninh Nam có liên quan tới hoàng tộc Tiêu thị.
Vũ Văn gia này đã suy tàn, ông ta định chém giết ra một tiền đồ cho mình!
Đúng thế, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện hoàng tộc Tiêu thị ở Ninh Nam không thể nào giấu giếm mãi được. Nhưng bây giờ Tiêu Vũ vốn dĩ không hề sợ việc tin tức bị lộ.
Bây giờ không còn giống như ngày xưa, lúc trước nàng rời khỏi Thịnh Kinh, kéo theo gia quyến, thực lực yếu ớt, tất nhiên không dám dùng sức mạnh với gia tộc Vũ Văn.
Chính nàng còn có thể trốn trong không gian sống tiếp, nhưng những người khác lại không thể, vì vậy chỉ có thể hành động một cách khiêm tốn. Nhưng bây giờ thì sao?
Nàng có đại quân, có lương thảo, còn có lòng dân!
Lòng dân này có từ việc thương hội phát cháo miễn phí, cũng có từ việc phát triển Truyền Tiêu giáo.
Tóm lại, bây giờ nàng là nơi lòng dân hướng đến.
Nhìn lại Vũ Văn lão cẩu kia có gì?
Có một cái triều đình lục bộ cũng không gom đủ. Còn có một quân đội tan rã. Còn có tiếng oán than dậy đất của dân chúng. Tình trạng như bây giờ chính là xu thế tất yếu!
Vũ Văn Phong nhìn thần tử bên dưới, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì.
Hình như lưu đày đến Ninh Nam cũng không thể uy hiếp những người này nữa, vả lại những người này vậy mà chủ động muốn tới Ninh Nam sao? Đúng là buồn cười!
Vũ Văn Phong híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tâm trạng của trẫm tốt, tạm thời không lưu đày các ngươi, mọi người hãy ở lại trong cung dự tiệc với ta đi!”
Trong cung yến, Vũ Văn Phong lấy rượu ngon ra.
“Ban thưởng rượu ngon!” Vũ Văn Phong híp mắt.
Những thần tử kia không nghi ngờ gì, Vũ Văn Phong vẫn luôn nắng mưa thất thường như vậy, thế nên mọi người uống rượu.
Ai ngờ rượu này vừa uống vào, trong mắt mọi người lập tức như bị một lớp lụa mỏng che phủ.
Mọi người nhìn về phía Vũ Văn Phong, đứng dậy nói: “Bệ hạ!”
Vũ Văn Phong vô cùng thỏa mãn: “Mặc kệ giang sơn này như thế nào, các ngươi cũng phải đồng sinh cộng tử với trẫm!”
Những người kia lập tức nói: “Thần sẵn lòng thề chết theo bệ hạ!”
Thẩm Hàn Thu đi theo bên cạnh Vũ Văn Phong chứng kiến cảnh tượng này dường như có một chút nghi hoặc: “Bệ hạ, những người này làm sao vậy? Hình như có gì đó không bình thường?”
Vũ Văn Phong nhìn Thẩm Hàn Thu: “Trẫm hạ cổ trong rượu, sau này những người này sẽ chỉ nghe theo lời trẫm.”
Nói đến đây, Vũ Văn Phong nhìn Thẩm Hàn Thu nói: “Ngươi cũng uống rượu trước mặt đi.”
Thẩm Hàn Thu không hề chần chờ chút nào, hắn ta lập tức cầm rượu lên, ngoài miệng nói: “Tấm lòng của thần đối với bệ hạ không cần dùng rượu này, nhưng thần bằng lòng uống!”
Nói xong Thẩm Hàn Thu uống rượu. Bởi vì không uống rượu này thì nhất định Vũ Văn Phong sẽ nghi ngờ, hôm nay hắn ta sẽ bại lộ. Về phần uống rượu?
Thẩm Hàn Thu vẫn rất không tin những chuyện kỳ lạ này, không cảm thấy mình sẽ bị cổ thuật gì đó này khống chế.
Con người Thẩm Hàn Thu trời sinh phản nghịch, vốn dĩ không sợ thứ này.
Đương nhiên, Thẩm Hàn Thu cũng đã đánh giá thấp khả năng của cổ này.
Sau khi Thẩm Hàn Thu uống rượu xong thì hơi nghi hoặc: “Bệ hạ, thần không cảm thấy có gì khác thường. Chẳng lẽ là vì thần trung thành với bệ hạ, vì vậy... không có gì khác thường sao?”
Vũ Văn Phong hài lòng nhìn Thẩm Hàn Thu: “Rất tốt, trong rượu vừa rồi ngươi uống không có cổ độc.”
“Cổ độc có hạn, nếu như ngươi đã trung thành với trẫm, tất nhiên không cần dùng thứ này.” Vũ Văn Phong tiếp tục nói.
Nói đến đây, Vũ Văn Phong liên tục cười lạnh: “Đi điều tra cho trẫm, rốt cuộc là ai âm thầm quấy phá!”
Lúc này đã là chạng vạng tối, đột nhiên trong không trung truyền tới một tiếng gì đó.
Mọi người ra ngoài nhìn thử, chỉ thấy không biết trên bầu trời đã bay tới một hàng chữ mang theo ánh sáng từ lúc nào.
“Phản Vũ Văn Phục Tiêu Thị!” Mấy chữ to lấp lánh ánh sáng bảy màu bay qua.
Đúng thế, lúc này Tiêu Vũ đã ở Thịnh Kinh rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận