Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 890: Rốt Cuộc Có Phải Là Nam Nhân Hay Không

.



Chương 890: Rốt Cuộc Có Phải Là Nam Nhân Hay Không
Dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm như vậy rất khó không khiến người ta nghĩ nhiều!
Tiêu Vũ mất đi ý thức ký ức có chút mơ hồ, giống như say rượu ký ức ngắt quãng, nhưng trong biển rộng mênh mông này chỉ có hai người bọn họ.
Dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm như vậy cũng không thể là tự mình làm ra.
Như vậy...
Tiêu Vũ cảm giác được cổ họng của mình hơi căng lên, nàng mở miệng một cách khó khăn: “Ngụy Ngọc Lâm, ừm, không phải là chúng ta gặp cướp biển rồi đấy chứ?”
“Có cướp biển tới... cho nên... biến thành dáng vẻ như vậy?” Tiêu Vũ ngắt quãng nói.
Tiêu Vũ có thể nhìn thấy lông mày của Ngụy Ngọc Lâm nhướng lên, hắn dùng ánh mắt hoang mang nhìn về phía nàng.
Tiêu Vũ không khỏi bắt đầu chột dạ.
Có thể không chột dạ được sao?
Nếu như không có cướp biển... vậy người làm chuyện này, hơn phân nửa là nàng.
Vì vậy nàng mới bị Ngụy Ngọc Lâm trói!
Cho nên!
Rốt cuộc cái cây trong không gian kia là cây gì!
Tiêu Vũ nghĩ vậy khóc không ra nước mắt.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, định giả chết.
Bây giờ giả chết còn kịp không?
Thấy Tiêu Vũ như vậy, Ngụy Ngọc Lâm đi tới.
Tiêu Vũ cảm giác được có người đụng vào mình thì vô cùng hoảng sợ, lập tức mở to mắt.
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm bình tĩnh: “Nàng đã tỉnh táo rồi, vậy ta giúp nàng cởi dây trói.”
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, hỏi: “Thật sự là ta làm?”
Ngụy Ngọc Lâm nhướng mày nhìn về phía Tiêu Vũ: “Nếu không thì sao?”
Trong đầu Tiêu Vũ đầy dấu chấm than! Xong! Xong! Xong!
Xong đời rồi!
Bản thân tạo nghiệt gì mà phải đối mặt với chuyện lúng túng thế này!
Thắt lưng được tháo ra, Tiêu Vũ cầm một cái trong đó đưa cho Ngụy Ngọc Lâm: “Ừm, ngươi chỉnh trang lại một chút đi.”
Nói xong Tiêu Vũ luống cuống tay chân cũng buộc thắt lưng của mình lại.
Sau đó, Tiêu Vũ ngồi đối diện Ngụy Ngọc Lâm, một người ở đầu thuyền, một người ở đuôi thuyền.
Sau khi Tiêu Vũ dùng hết khả năng đảm bảo khoảng cách lớn nhất, lúc này mới cẩn thận cân nhắc ngôn từ mở miệng: “Ừm, chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ ta nói xin lỗi, có lẽ... cũng không có tác dụng gì.”
“Nhưng ta vẫn muốn nói một câu thật xin lỗi.” Vẻ mặt Tiêu Vũ chân thành.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Vì sao nàng phải xin lỗi?”
“Đương nhiên ta phải xin lỗi rồi, ta còn phải nghiêm túc nghĩ lại bản thân. Nhưng ngươi cũng nghe ta giải thích một chút, thật sự không phải ta thấy sắc nảy lòng tham với ngươi, mà là ta trúng độc! Đúng, ta trúng độc! Chính là loại độc dược không tốt!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm nghe nàng nói vậy xong thì nhíu mày hỏi: “Ai hạ độc nàng?”
Lúc này vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm đã trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ.
Nếu hôm nay người Tiêu Vũ đụng trúng không phải mình mà là người có tâm tư gì khác, vậy sẽ như thế nào?
Ngụy Ngọc Lâm gần như không dám nghĩ tới hậu quả của chuyện này.
Tiêu Vũ nói: “Cây cao đón gió! Tiêu Vũ ta coi như một nhân vật anh hùng, nhất định có người ghen ghét ta! Muốn hại ta!”
“Nhưng ngươi vô tội, liên lụy tới ngươi thật xin lỗi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Có điều ngươi là đại nam nhân, có lẽ... cũng không chịu thiệt quá đâu nhỉ?” Tiêu Vũ nói xong lập tức chột dạ.
Đúng vậy, nàng hành động khiếm nhã với Ngụy Ngọc Lâm, nhưng lại không muốn nhận nợ.
Thật giống như nam nhân cặn bã ngủ với người ta xong thì phủi mông bỏ đi.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lại trở nên căng thẳng: “Tối hôm qua ta đã làm gì với ngươi rồi? Có lẽ... sẽ không đến mức không thể cứu vãn đúng không?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn dáng vẻ căng thẳng lại hai gò má đỏ bừng của Tiêu Vũ, không nhịn được mà muốn cười, giọng nói trầm thuần: “Nàng thật sự muốn biết sao?”
Tiêu Vũ lập tức gật đầu tỏ vẻ: “Ta muốn biết!”
Ít nhất phải biết mình hồ đồ tới mức nào chứ?
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Công chúa bịt mắt của Ngụy mỗ, sau đó thì nhào tới, kéo quần áo của Ngụy mỗ..”
“Đợi đến khi Ngụy mỗ có thể nhìn thấy thì người đã ở trên thuyền rồi. Công chúa lập tức...” Ngụy Ngọc Lâm nói xong sờ lên môi của mình.
Chỗ đó rách một mảng to.
Tiêu Vũ có chút không nghe nổi nữa: “Rốt cuộc ngươi có phải nam nhân hay không! Một nữ nhân như ta chẳng lẽ còn có thể ép buộc ngươi hay sao? Ngươi phải phản kháng chứ!”
Ngụy Ngọc Lâm khiếp sợ nhìn hành vi tiểu nhân trả đũa kia của Tiêu Vũ.
Hắn giận quá bật cười: “Công chúa cảm thấy Ngụy mỗ không phải nam nhân sao? Vậy chi bằng thử xem?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận