Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 871: Đều Là Người Xuyên Không

.



Chương 871: Đều Là Người Xuyên Không
“Tuy rằng sầu riêng ngon, nhưng ăn cùng một ít măng cụt mới có thể hạ nhiệt.” Vẻ mặt Phong Hải chủ tưởng tượng về mùi vị.
Tiêu Vũ nghe đến đây vô cùng bất ngờ.
Hình như Phong Hải chủ này biết hơi nhiều nhỉ?
Vậy mà biết lại chuyện măng cụt với sầu riêng để hạ nhiệt.
Tiêu Vũ tươi cười, nói: “Măng cụt hả! Măng cụt cũng có! Đủ luôn!”
Tiêu Vũ nói xong rồi quay về phòng của mình lấy ra một sọt măng cụt.
Ánh mắt Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ ngày càng nóng bỏng hơn: “Công chúa, không ngờ khẩu vị của hai chúng ta lại giống nhau như vậy…”
“Chi bằng Công chúa nói thử xem, bình thường ngươi có những sở thích gì? Nói không chừng chúng ta cũng rất giống nhau đây. Ta nói trước, trước kia ta rất thích ra biển đánh cướp thuyền của hải tặc.” Phong Hải chủ cười nói.
Tiêu Vũ im lặng rồi.
Ngụy Ngọc Lâm ở bên cạnh nghe xong cũng im lặng rồi.
Đúng là Tiêu Vũ có sở thích này.
Phong Hải chủ làm vậy là đối phó với hải tặc.
Tuy hắn ta cũng là hải tặc, những hắn ta thích đen ăn đen, sẽ không động đến ngư dân đáng thương phổ thông.
Giống Tiêu Vũ?
Tiêu Vũ cũng thích đến những nơi tụ tập của sơn phỉ để tịch thu tài sản.
Sở thích của hai người lại giống nhau như vậy.
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi nói: “Con người ta thích làm việc thiện, luôn thích tiếp tế cho người nghèo khổ.”
Đây là nói thật.
Tiêu Vũ cũng không thể mở miệng ra nói mình thích đánh cướp chứ?
Dù sao thích làm việc thiện cũng là sự thật.
Ai ngờ được Phong Hải chủ nghe đến đây thì mắt sáng lên: “Thực ra ta cũng vậy, nếu không tin ngươi có thể hỏi Thái thú Lâm Hải quận thử xem, phải chăng là có một người tên là Lạc Sơn Đại Phật thường xuyên ẩn danh quyên góp cho Lâm Hải quận?”
Thái thú Lâm Hải quận ở bên cạnh nghe thấy câu này thì bất ngờ nhìn Phong hải chủ: “Ngươi chính là… Lạc Sơn Đại Phật?”
Phong Hải chủ vội vàng giải thích: “Ta không phải Lạc Sơn Đại Phật, vì vô cùng sùng bái tín ngưỡng Lạc Sơn Đại Phật nên ta mới làm chuyện này.”
Tiêu Vũ nghe đến đây có chút không thể nghe tiếp được nữa.
Tên Phong Hải chủ này… thực sự không phải xuyên không đến à?
Tiêu Vũ không nhịn được lại nói: “Một cộng một.”
“Cộng gì?” Phong Hải chủ nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ có lí do để tin Phong Hải chủ vẫn đang giả ngu!
Đến Lạc Sơn Đại Phật còn biết, mà còn nói bản thân không phải người xuyên không sao?
Tiêu Vũ nhìn Phong Hải chủ, bất ngờ hỏi một câu: “Uống coca không?”
Phong Hải chủ thuận miệng nói: “Uống chứ!”
Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Phong Hải chủ, ngươi ra đây với ta.”
Nói xong Tiêu Vũ đứng lên.
Phong Hải chủ vô cùng nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Tiêu Vũ.
Đợi đến chỗ không người.
Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực nhìn Phong Hải chủ: “Nói chút đi, bản thân đến từ đâu?”
Tiêu Vũ không muốn giấu chuyện bản thân là người xuyên không.
Nếu như Phong Hải chủ cũng vậy, thì nàng có thể thoải mái nói lai lịch của mình cho Phong Hải chủ biết.
Coi như ở nơi đất khách quê người có một đồng hương, cũng không có gì không tốt.
Còn về thân phận của Tiêu Vũ? Tiêu Vũ nguyên chủ chính là kiếp trước của nàng, Tiêu Dục là huynh trưởng của nàng, nàng chính là Công chúa, không có ảnh hưởng gì hết. Nàng chính là Tiêu Vũ, chẳng qua có nhiều thêm một số kí ức của đời sau mà thôi.
Việc này đối với Tiêu Vũ mà nói không có ảnh hưởng gì.
Lúc này Phong Hải chủ cũng hoàn hồn: “Chẳng lẽ ngươi… cũng là người xuyên không sao?”
Cũng, là, người xuyên không!
Lời này đã nói rất rõ vấn đề rồi.
Tiêu Vũ nói: “Đúng thật là người xuyên không, nếu như không phải hôm nay ta nói ra hai chữ coca để thăm dò ngươi, có phải ngươi định giấu mãi đúng không?”
Phong Hải chủ cực kì vô tội: “Không phải ta nói rồi sao? Để Đát Kỷ nhìn trái tim ngươi! Ta đã nói ra ám hiệu với ngươi rồi, là ngươi không đáp được!”
“Đát Kỷ nhìn tim của ta?” Vẻ mặt Tiêu Vũ mờ mịt.
Lẽ nào thời đại của hai người không giống nhau?
Đây là ám hiệu mới gì à.
Lúc này Phong Hải chủ đã nói: “Ngươi đừng nói với ta là từ trước đến nay ngươi chưa từng chơi Vương Giả Vinh Diệu đấy nhé?”
Tiêu Vũ nói: “Hả?”
Trò chơi này… hình như nàng từng nghe nói.
Nhưng đúng thực là chưa từng chơi.
Chủ yếu là bận mà!
“Lời này đến học sinh tiểu học cũng có thể nói ra!” Phong Hải chủ nói tiếp.
Tiêu Vũ cực kì không phục: “Ta còn nói “số lẻ đổi số chẵn không đổi, dấu xem góc phần tư”!”
“Câu này nghe hơi quen tai, nhưng ta không nhớ lắm.” Phong Hải chủ nói tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận