Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 747: Có Duyên

.



Chương 747: Có Duyên
Từ nhỏ Quỷ Mặt Đen đã đi làm mật thám, nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn còn nhận chủ cũ. Chỉ dựa vào lòng trung thành này, Quỷ Mặt Đen nên nhận được quả ngọt. Mang Quỷ Mặt Đen về Đại Ninh không phải Tiêu Vũ nhất thời nổi ý, mà là quyết định nàng đã đưa ra từ trước.
Đôi mắt Quỷ Mặt Đen hơi ẩm ướt.
Nam nhi không dễ rơi lệ.
Nhưng Công chúa tốt như vậy, kêu hắn ta sao có thể không cảm động cho được?
Quỷ Mặt Đen âm thầm thề với lòng mình, nhất định bản thân phải thật tốt với Công chúa, tuyệt đối không phản bội Công chúa!
Sau khi Tiêu Vũ gặp Quỷ Mặt Đen.
Chớp mắt lại đi gặp Thước Nhi.
“Thước Nhi, ngươi không cần cảm thấy không nỡ, ta đã nói với Dương Trung rồi, lần này trở về cũng đưa hắn ta theo.” Tiêu Vũ nhìn Thước Nhi vừa cười vừa nói.
Thước Nhi hơi đỏ mặt, nàng ấy vội vàng nói: “Công chúa, ta không có quyến luyến Dương Trung.”
“Ta biết, ngươi không có không quyến luyến hắn ta.” Tiêu Vũ vừa cười vừa nói.
Nói thì nói vậy, nhưng ý thể hiện ra lại không phải như vậy.
Thước Nhi cúi thấp đầu, không dám nhìn Tiêu Vũ.
Vốn dĩ nàng ấy tưởng rằng mình và Dương Trung là có duyên không phận, không ngờ rằng Công chúa vậy mà lại nhìn ra tâm tư của nàng ấy, bằng lòng cho nàng ấy hi vọng.
Điều này cũng khiến trong lòng Thước Nhi có một loại cảm động không nói ra được.
Tiêu Vũ thấy Thước Nhi như vậy thì biết rằng quyết định của mình khiến Thước Nhi rất vui, nàng cười trấn an.
Cho dù là Dương Trung hay Thước Nhi đều trung thành.
Có lẽ đối tượng mà Dương Trung trung thành vẫn không phải là mình mà là hoàng tộc Tiêu thị, nhưng người Thước Nhi trung thành lại là mình.
Nhớ ngày đó, lúc Tiêu Vũ tiền nhiệm muốn treo cổ tự sát, Thước Nhi sợ chết lại không nói một lời mà đi theo, định lên đường hoàng tuyền. Nàng đã đến, nàng định không chết nữa, Thước Nhi vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, đi lưu đày với nàng.
Khả năng của Thước Nhi không lớn.
Thậm chí nàng ấy còn không có bản lĩnh gì quá lớn.
Tính cách cũng mềm yếu.
Nhưng chính Thước Nhi mềm yếu, tầm thường như vậy, vào lúc khắp thiên hạ không ai bằng lòng tin tưởng Tiêu Vũ, bằng lòng ủng hộ Tiêu Vũ, lại cho Tiêu Vũ sự tin tưởng và ủng hộ kiên định.
Chỉ dựa vào sự thật lòng chân thành như như vàng này đã vô cùng đáng để ngưỡng mộ rồi!
Đối với Tiêu Vũ mà nói, người có bản lĩnh khả năng thì rất dễ tìm được, chỉ cần đưa ra đủ lợi ích thì thuộc hạ của nàng sẽ không thiếu người tài ba.
Nhưng người trung thành từ tận đáy lòng thì lại không dễ mời chào tới như vậy.
Tiêu Vũ muốn cho thuộc hạ của mình biết, người trung thành với mình sẽ có kết cục tốt đẹp.
Nàng sẽ không khắt khe với người hết lòng hết dạ tốt với mình!
Cuối cùng Dương Trung cũng thuận lợi hộ tống Vũ Nhu Công chúa lên đường.
Lúc này ba nữ nhân là Vũ Nhu Công chúa, Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương ngồi trong một chiếc xe ngựa.
Tô Lệ Nương đang chia sẻ mặt nạ mà Tiêu Vũ cho với Vũ Nhu.
“Cái mặt nạ này của A Vũ đúng là có tác dụng, sau khi dùng mấy lần, ta cảm thấy mặt mình cũng mọng nước mềm mại.” Tô Lệ Nương cảm thán nói.
Vũ Nhu bảo: “Nương nương trời sinh xinh đẹp, cho dù không cần mặt nạ cũng đã rất đẹp rồi.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã ra khỏi thành.
Ngoài cửa thành có một đoàn người đứng đó.
Vũ Nhu vén rèm xe ngựa lên nhìn thoáng qua bên ngoài: “Là ca ca!”
Nói xong Vũ Nhu vô cùng hưng phấn gọi: “Ca ca! Ta ở đây!”
Ca ca trong miệng Vũ Nhu chính là ca ca ruột Ngụy Ngọc Lâm của mình.
Ngụy Ngọc Lâm mặc một bộ bộ áo đen, cưỡi một con tuấn mã màu trắng đứng đó. Hai loại sắc thái trắng và đen này khiến Ngụy Ngọc Lâm càng có vẻ điệt lệ* vô song.
(*Thần thái tỏa sáng, dung mạo xinh đẹp.)
Hắn thúc ngựa đi tới, nhìn thấy Vũ Nhu đắp mặt nạ trước mắt thì vô cùng hoảng sợ.
“Ca ca, ngươi yên tâm đi! Có A Vũ tỷ tỷ chăm sóc ta, nhất định ta sẽ thuận buồm xuôi gió!” Vũ Nhu nói.
Chút quyến luyến với muội muội trong lòng Ngụy Ngọc Lâm lập tức tan thành mây khói, hắn chật vật nặn ra một câu: “Theo sát A Vũ tỷ tỷ của ngươi, cũng phải nghe lời A Vũ tỷ tỷ của ngươi.”
“Đương nhiên rồi!” Vũ Nhu nói một cách rất kiêu ngạo, nghe lời của A Vũ tỷ tỷ thì có thể đi trên đường sáng.
Ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm sáng rực nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, vẻ mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh.
Ngụy Ngọc Lâm muốn nhìn ra một chút bịn rịn từ trong ánh mắt của Tiêu Vũ, nhưng rất hiển nhiên Ngụy Ngọc Lâm đã thất bại.
Hắn nghiến răng, nữ nhân này không có trái tim sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận