Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 873: Từ Chối Ép Duyên

.



Chương 873: Từ Chối Ép Duyên
Phong Hải chủ nói: “Ở quê hương của ta, hoa cúc dùng trong lễ truy điệu.”
Thiết Sơn không nhịn được rồi: “Quê của ngươi có liên quan gì đến Công chúa?”
“Đương nhiên là có liên quan.” Phong Hải chủ kiên định nói.
Tiêu Vũ cười cười, rồi nói: “Được rồi, ở Đại Ninh thì hoa cúc có ý nghĩa là đoàn viên, nhập gia tùy tục.”
Phong Hải chủ gật gật đầu: “Được, vậy thì nhập gia tùy tục.”
Khi ăn uống xong xuôi, Tiêu Vũ chuẩn bị quay về phòng thì Ngụy Ngọc Lâm đi theo.
Tiêu Vũ quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
“Ta muốn dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực một lát.” Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm có hơi kì lạ, cả người như mang theo cảm giác ẩm ướt sau mưa.
Không phải có mưa thật.
Mà là trạng thái lúc này, nhìn có vẻ không được thẳng thắn lắm.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi vào rồi nói.”
Ngụy Ngọc Lâm tưởng Tiêu Vũ sẽ ném luôn túi Càn Khôn Lưỡng Cực cho mình, không ngờ nàng lại mời mình vào phòng.
Tiêu Vũ mời Ngụy Ngọc Lâm ngồi xuống, sau đó nàng nói: “Ta với Phong Hải chủ không phải như ngươi nghĩ.”
Tiêu Vũ ngừng lại, bổ sung một câu: “Ta với hắn ta trong sạch.”
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy câu này, hình như trong đôi mắt sâu thẳm bỗng có thêm ánh sáng: “Nàng đang giải thích với ta sao?”
Tiêu Vũ nói: “Ta không muốn mọi người hiểu lầm.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nàng giải thích, ta tin.”
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi lại nói thêm: “Cho dù ta thực sự thích ai đi chăng nữa cũng không có khả năng có ba nghìn trai lơ, các ngươi không cần hiểu lầm ta đi khắp nơi lưu tình.”
Nàng chỉ là đối với tất cả mọi người đều đểu một cách rõ ràng!
“Được rồi, không phải ngươi muốn dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực sao? Cho ngươi.” Tiêu Vũ nói xong rồi mang túi Càn Khôn Lưỡng Cực thắt ở eo mình cho Ngụy Ngọc Lâm.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm nhận lấy thì đứng trước mặt Tiêu Vũ rồi dịch chuyển tức thời.
Tiêu Vũ nhìn miệng túi trống không có hơi bất lực.
Có vẻ người ta lại hiểu lầm Ngụy Ngọc Lâm lại ở trong phòng mình một đêm rồi.
Đúng như dự đoán.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Ngọc Lâm quay về.
Ngụy Ngọc Lâm vừa mở cửa đã nhìn thấy Phong Hải chủ.
Trong tay Phong Hải chủ còn cầm một nhành hoa nguyệt quý: “Tuy rằng không có rose, nhưng bên này có nguyệt quý, ta tặng cho ngươi, chỉ muốn bày tỏ tình yêu nóng bỏng ta dành cho ngươi!”
Từ sau khi Phong Hải chủ biết Tiêu Vũ xuyên không đến, hắn ta đã hoàn toàn giải phóng bản thân mình rồi.
Phong Hải chủ say mê mà thâm tình đưa hoa nguyệt quý lên trước, đúng lúc dâng vào lòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm cau mày.
Lúc này Phong Hải chủ cũng mở mắt ra. nhìn về phía trước… nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm.
“Sao ngươi lại ở đây!” Phong Hải chủ vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm vô cảm, không muốn giải thích, cũng không biết bản thân nên giải thích điều gì.
Tiêu Vũ thò người ra từ bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm: “Ấy, sớm như vậy ngươi làm gì thế?”
Cái câu làm gì thế, khiến cho Phong Hải chủ có hơi nghi hoặc, không lẽ A Vũ từ trong khe núi nào đó chui ra?
Phong Hải chủ nói tiếp: “Ta đến theo đuổi ngươi!”
“Ta thích ngươi, đương nhiên phải khiến ngươi biết được toàn bộ tình yêu của ta!” Phong Hải chủ vô cùng tự nhiên nói, không hề có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào.
Đương nhiên… trong thời hiện đại người giống như Phong Hải chủ nhiều lắm, không có chút liên quan nào đến lễ nghĩa liêm sỉ.
Chẳng qua ở đây là cổ đại mà thôi.
“A Vũ, ta không để ý đến quá khứ của ngươi, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta ta đồng ý yêu toàn bộ của ngươi!” Phong Hải chủ lại nói.
Tiêu Vũ không nhịn được nổi hết cả da gà da vịt, hôm nay khi đi tắm nàng phải dùng xà bông, chủ yếu là để tẩy dầu…
Tên phi chủ lưu* Phong Hải chủ này, rốt cuộc hắn ta trưởng thành kiểu gì? Rồi sao lại xuyên không được vậy?
*Phi chủ lưu là một hiện tượng xã hội, chỉ việc thể hiện bản thân một cách quá mức.
Tiêu Vũ ngại ngùng nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Để ngươi chê cười rồi.”’
Nói xong Tiêu Vũ kéo Phong Hải chủ qua một bên: “Phong Hải chủ, ngươi đủ rồi đấy! Tuy rằng chúng ta là đồng hương những ngươi cũng không thể nói những lời sến sẩm như vậy được!”
“Hơn nữa ngươi đừng để tình cảm dung tục của mình vấy bẩn tình bạn thuần khiết của chúng ta!” Tiêu Vũ mở miệng nói luôn.
Tiêu Vũ là bậc thầy bán hàng đa cấp, lúc này nàng đang dùng thủ đoạn thao túng tinh thần của Phong Hải chủ.
“Ngươi phải biết rằng, tình yêu không lâu dài, chỉ có tình bạn mới được ngàn năm. Nếu như chúng ta thực sự bên nhau rồi lại mỗi người một ngả, thì đến bạn bè cũng không thể làm đâu!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận